Mục lục
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: voi còi
Quy tắc này, Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết.
Cho nên, nàng không dùng bất kỳ chiêu thức vô dụng nào, trực tiếp ngưng tụ thành một hoả cầu rất lớn đánh về phía Mẫn Văn Văn.
Mẫn Văn Văn né tránh không được, mặc dù có vòng phòng hộ, nhưng vẫn bị hỏa cầu phá tan, đánh tới trên người Mẫn Văn Văn.
Nàng lảo đảo vài bước, phía sau nàng, vừa vặn là một vách núi đen, sau đó ở trong mắt kinh ngạc của Đông Phương Ngữ Hinh, nàng rơi xuống vách núi đen.
Đông Phương Ngữ Hinh nhanh chóng đi qua, lại phát hiện vách núi đen kia rất sâu.
“Chủ nhân, có thể ......”
Đông Phương Ngữ Hinh đang do dự muốn hay không đi xuống nhìn xem, Sư Hậu lại bỗng nhiên nói.
Mẫn Văn Văn kia, không chết cũng bị thương nặng
Mà ma thú sơn mạch này, nàng phải làm không xong. Đông Phương Ngữ Hinh cũng không đi xuống, chạy nhanh đến bên người Thạch Lan, vui vẻ nói:
“Thạch Lan tỷ, mau chóng khế ước cùng lục mãng đi......”
Mẫn Văn Văn đã chết, người mà nàng ta mang đến tự nhiên không dám ham chiến, các nàng vội vàng chạy trối chết......
Tốc đọ kia, so với cái gì cũng nhanh hơn.
Thạch Lan nghe nói có thể khế ước, cũng thật cao hứng, nàng vội vàng cắt cổ tay, máu đỏ tươi rơi xuống trong miệng lục mãng.
Một vòng ánh sáng xanh bao quanh hai người các nàng, vài người còn lại đều là vẻ mặt hâm mộ nhìn Thạch Lan......
Nếu như, các nàng cũng có sủng vật như vậy, thật là tốt biết bao a.
“Mọi người đừng có gấp, nếu như về sau gặp được thích hợp, ta sẽ giúp các ngươi thuần phục ......”
Nhìn ra trong mắt các nàng hâm mộ, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nói, mọi người vừa nghe đều thật vui vẻ --
Mặc kệ, về sau có gặp được con thú thích hợp hay không, có những lời này của Đông Phương Ngữ Hinh, các nàng cũng rất vui vẻ.
“Hinh Nhi, vừa rồi Sư Hậu làm thế nào khiến cho lục mãng hiện thân đi ra a......”
Lục mãng vốn đã ẩn nấp rồi, nhưng nó đột nhiên đi ra, các nàng đều rất hiếu kỳ.
“Ha ha...... Ta cũng hỏi qua, Sư Hậu chỉ nói với lục mãng, ngươi có thể chạy trốn, nhưng tốt nhất về sau đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi...... Nếu như bị ta nhìn thấy, ta sẽ lột da của ngươi ra, uống cạn máu của ngươi, móc mật của ngươi ra, sau đó hủy linh thức của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế giới này......”
Mọi người xấu hổ......
Sủng vật này, sao lại cũng mạnh mẽ giống như chủ nhân vậy, có phải có chút quá độc ác hay không?
Cuối cùng các nàng cũng biết vì sao lục mãng đi ra, no tu luyện cho tới bây giờ, ít nhất cũng gần ngàn năm, nếu như vì một người, hồn phi phách tán, nó cũng không phải ngốc tử, tự nhiên sẽ không làm loại việc ngốc này.
“Sủng vật của ngươi, thật trâu......”
Lúc này đây, chịu thiệt lớn nhất là Mẫn Văn Văn, chẳng những bị mất sủng vật, thậm chí bị thương, nếu nàng không chết, đoán chừng sẽ hối hận mà chết.
Thạch Lan cùng lục mãng khế ước xong, nhưng kém một chút mới thăng cấp.
Bây giờ nàng là khí tiên cấp bốn, bình thường bước vào cảnh giới khí tiên, muốn thăng cấp là rất khó.
Nhưng mà nàng thấy cũng đủ, tuy rằng không có tiến giai, nhưng công lực cũng tăng lên không ít.
Các nàng nghỉ ngơi nửa ngày, tiếp tục chạy đi.
Sư Hậu vẫn bị Đông Phương Ngữ Hinh che giấu như cũ, để lộ thực lực của mình quá sớm, tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.
Vừa đi vừa tìm ma thú như thế, giết thu thập ma hạch, thời gian trôi qua cũng mau, mấy người hi hi ha ha ha, bởi vì bọn họ thu hoạch không tệ, cũng không lo lắng sẽ bị đào thải.
“Hinh Nhi, nơi này không đúng......”
Đi thêm một ngày, thế nhưng các nàng cảm thấy cảnh vật chung quanh càng ngày càng quen thuộc.
Giống như, vừa mới đi qua.
Đây là, mê trận?
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có chút nghi hoặc, nhưng......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK