Mục lục
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: voi còi
“Tỷ thí ?”
Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở về, Mẫn Du Nhiên chưa ngủ, nàng luôn luôn chờ Đông Phương Ngữ Hinh trở về.
Vốn tưởng rằng sẽ bị người kéo trở về, nhưng xem nàng chơi rất tốt chính mình đi trở về, Mẫn Du Nhiên có chút không quá tin tưởng.
“Đánh một hồi......”
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt mở miệng, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của kiến vương, nàng nhìn về phía Mẫn Du Nhiên:
“Ngươi có thể tưởng tượng đến muốn đi ra ngoài thế nào không?”
“Ta...... Thời gian ta đến học viện cũng không dài, không biết......”
Mẫn Du Nhiên hừ rõ ràng nói xong, tuyệt không như là bộ dáng nói dối.
Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm than một tiếng, Mẫn Du Nhiên này, phỏng chừng là trực tiếp không muốn nói cho chính mình .
Nằm đến trên giường, muốn giết người, cũng cần dũng khí nhất định.
Tuy rằng không phải nàng chưa từng giết người, nhưng......
Tuy rằng Kiến vương nói giết người mới có khả năng trở về, nhưng vạn nhất không thể? Nàng đối với những thứ kia, một nửa điểm cũng không hiểu biết.
“Sư Hậu......”
“Chủ nhân, ta ở đây?”
“Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm nữ nhân kia chút nhé......”
Hia người bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh hi vọng các nàng có thể cùng nhau trở về.
“Được...... Chủ nhân, ngươi yên tâm ngủ đi......”
Sư Hậu cam đoan nói, Đông Phương Ngữ Hinh biết năng lực của Sư Hậu, mà hiện giờ Mẫn Du Nhiên muốn giết chính mình, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Một ngày này trôi qua thực mệt a, hơn nữa nàng còn bị thương một chút nho nhỏ.
Mặc dù có dược tốt nhất, nhưng không có chân khí che chở, tốc độ khôi phục lên cũng cũng chậm một ít.
##############################
“Hoan Hoan...... Hoan Hoan, đi thôi, đi theo gia gia đi thôi......”
Liệt lão đi qua đón Hoan Hoan, thế nhưng tiểu nha đầu rất mất hứng ở trong phòng, không động.
“Hoan Hoan?”
“Cháu không đi......”
Hoan Hoan bĩu môi, ôm Tiểu Nhạc Nhạc, làm bộ đáng thương nói.
“Hoan Hoan, làm sao vậy?”
Liệt lão cũng thực vội, Hoan Hoan như vậy thật đáng thương a.
“Cháu muốn chờ mẫu thân...... Ngộ nhỡ mẫu thân trở lại, nhìn không tới cháu sẽ sốt ruột ......”
Hoan Hoan cái mũi đau xót, thế nhưng ô ô khóc lên.
Trong lòng Liệt lão càng khó chịu, tiểu nha đầu này, sao lại làm cho người ta đau lòng như vậy chứ?
“Hoan Hoan a, nương của cháu trở về chúng ta liến biết a, đi, cùng gia gia đi thôi......”
“Cháu không cần...... Phụ thân không ra, mẫu thân cũng không thấy, cháu muốn ở đây chờ họ......”
Ô ô, sao lại bắt nạt người ta như vậy a? Trước đó không lâu, phụ mẫu đều bồi ở bên người bé, nhưng......
Bây giờ, bọn họ đều không biết thế nào? Đặc biệt nương, thế nhưng bị cái nữ nhân xấu xa kia đưa đến một địa phương không biết tên.
Nếu như sớm biết rằng nương sẽ xảy ra chuyện, bé nhất định sẽ không để cho nương một mình đi.
Tuy rằng, bé đi theo qua cũng không thể giúp nương cái gì, nhưng......
Tối thiểu, nương sẽ không cảm thấy cô đơn a a......
Bỗng nhiên Hoan Hoan muốn khóc, mà tiểu hài tử, rất nhiều việc là sẽ không lo lắng nhiều, nghĩ đến khóc, bé lập tức liền khóc ra......
“Ô ô...... Mẫu thân...... Muốn mẫu thân......”
Nghe được Tiểu Hoan Hoan khóc, Liệt lão gấp cũng không còn cách nào khác, ông khi nào xem qua tiểu hài tử?
Lại càng sẽ không dỗ đứa nhỏ ......
“Hoan Hoan...... Hoan Hoan, cháu đừng khóc a......”
Liệt lão gấp gáp ở trong phòng đảo quanh, nhưng tiểu nha đầu vẫn ô ô khóc, bộ dáng sao có một chút bỏ qua.
Trong lòng Liệt lão, cũng không phải một loại khó chịu a.
“Ai nha, tiểu nha đầu, đừng khóc được không? Cháu thử nói xem...... Thế nào mới không khóc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK