Nàng hối hận , lúc ấy thật sự không nên kê đơn U Minh Vương ——
Nhưng, nhưng mà là hắn trêu đùa bọn họ đi? Nếu không phải hắn hạ độc Thiên Thương Đảo trước , bọn họ cũng sẽ không đến đây.
Lại càng sẽ không đung dịp nhìn thấy U Minh Vương cùng Mẫn Du Nhiên đan làm chuyện kia , nàng tâm huyết dâng trào lung tung hạ chút độc, kết quả. . . . . .
"U Minh Vương, nếu như ta nhớ không lầm, là ngươi đối phó Thiên Thương Đảo trước. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên mở miệng, lúc này, trong lòng nàng rất rối loạn, nhưng nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Lúc này nàng đã bị phong lại một ngày , còn thời gian hai ngày .
Bây giờ U Minh Vương tự nói với mình, tất nhiên là có chuyện muốn nói, có lẽ là có điều kiện, nếu không, hắn hoàn toàn có thể đợi ba ngày mới nói , đến lúc đó võ công của nàng đã chỉ còn lại có một nửa .
"Phải không? Nếu không phải ngươi giải được độc của bổn vương , bổn vương làm sao có thể hạ độc Thiên Thương Đảo ?"
Lời này, nói ra vô cùng không phân rõ phải trái.
Nhưng U Minh Vương, có cớ không phân rõ phải trái này.
"U Minh Vương, ý của ngươi là, chỉ cho phép ngươi hạ độc, chúng ta sẽ không thể giải độc ?"
Trơ mắt nhìn người của Thiên Thương Đảo chết, Thiên Thương Đảo diệt vong sao? Nàng không làm được.
"Thời gian qua bổn vương rất có lòng tin với độc dược của mình , nhưng Đông Phương Ngữ Hinh, lần đầu tiên ngươi khiến bổn vương kinh ngạc rồi, cho nên bổn vương hạ độc trả thù, nhưng không ngờ. . . . ."
Hắn muốn khảo nghiệm kỹ thuật giải độc của Đông Phương Ngữ Hinh , nhưng không thể ngờ rằng nàng trực tiếp đến đây, gậy ông đập lưng ông, biện pháp này là đúng, nhưng đối tượng sai lầm rồi, không nên là U Minh Vương.
"Thời gian ba ngày , một loại độc dược xa lạ , tính toán khả năng giải ra được quá nhỏ, ta không thể không suy nghĩ biện pháp khác. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh nhỏ giọng cãi lại nói :
"Nhưng U Minh Vương, nếu như ngươi đối với trình độ giải độc của ta có ý kiến khác mà nói, chúng ta có thể trực tiếp đánh giá, ngươi không nên lấy mạng người của Thiên Thương Đảo làm vật thí nghiệm . . . . . ."
"Ha ha, bổn vương quả là không phục, nhưng bây giờ đã không quan trọng . . . . . . Ba ngày sau, võ công của ngươi chỉ có một nửa ban đầu, mà mười ngày sau, cái gọi là thiên tài như người đây, chỉ có thể là củi mục. . . . .À, đúng rồi, ngươi có thể bắt đầu lại từ đầu, từ từ sẽ đến, cuối cùng sẽ đi đến một bước như hôm nay thôi. . . . . ."
U Minh Vương tốt bụng nhắc nhở nói, hắn nói xong trực tiếp xoay người sẽ rời đi.
"U Minh Vương. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh hốt hoảng gọi, U Minh Vương dừng lại thân mình, không có quay đầu, chờ Đông Phương Ngữ Hinh nói chuyện.
"Nói đi, bay giờ ngươi nói cho ta biết những chuyện này , tất nhiên là có điều kiện gì đó . . . . . . Ngươi nói điều kiện của ngươi đi. . . . . ."
Làm một người vô dụng. . . . . .
Thật ra không đáng sợ, nhưng nếu như có một chút khả năng, nàng cũng không muốn. . . . . .
Biến thành bộ dáng ban đầu, nàng đang cố gắng đuổi theo bước chân của Uất Trì Tà Dịch , nếu như bản thân cũng không còn gì cả , đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng của nàng cũng sẽ bất an ——
"Làm nữ nhân của bổn vương . . . . . ."
"Không có khả năng. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh không chút nghĩ ngợi nới lời cự tuyệt, làm nữ nhân của hắn. . . . . .
Nhìn thân mình mập mạp của hắn , nếu như làm nữ nhân của hắn, vậy chính mình chẳng phải là. . . . . .
Không bằng cùng một chỗ với một con lợn à?
Hơn nữa, trong lòng nàng chỉ có một mình Uất Trì Tà Dịch , nàng không có khả năng ở cùng với nam nhân khác .
"Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi gấp cái gì, điều kiện của bổn vương còn chưa nói xong mà? Thứ nhất, ngươi làm nữ nhân của bổn vương . Thứ hai, để cho nữ nhân đó, tiếp tục làm ngươi, đi theo Uất Trì Tà Dịch. . . . . ."