Dĩ nhiên là muốn thú nàng làm chính thất sao? Nói như vậy, làm sao nàng có thể không kích động, làm sao có thể không chạy nhanh bắt lấy?
“Ngươi...... Ngươi nữ nhi bất hiếu này......”
Không thể tưởng được Ngữ Hoa cũng tìm chết, này hết thảy, đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của phu nhân, làm cho bà thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
“Đông Phương cô nương, bên ngoài có người tìm ngươi......”
Đông Phương Ngữ Hinh đang xem diễn chưa đã nghiền đâu, bỗng nhiên có người tìm nàng, nàng có chút không vui, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Người tìm nàng đang chờ ở cửa, cũng không có tiến vào, là một người xa lạ!
“Đông Phương tiểu thư, vương gia nhà tôi mời tiểu thư và tiểu thư nhỏ đi qua một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng......”
Vương gia nhà hắn, người kia là ai a?
“Ngươi là......”
Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu nhìn hắn, người nọ vội nói:
“Tiểu nhân là người Lục vương phủ ......”
Lục vương gia a. Sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng, không nghĩ tới dĩ nhiên là hắn.
Người này cũng thật sự là a, Hoan Hoan luận võ chiêu cha, ngươi nói hắn đến góp nhặt cái gì?
“Ta chính mình đi là được, đi thôi......”
Không nghĩ mang Hoan Hoan đi qua, đối với người của hoàng thất, nàng thật sự không yên tâm đâu?
Người nọ cũng không kiên trì, phía sau hắn còn có một cỗ kiệu nhỏ, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt ngồi lên.
“Vương gia chính là tìm Ngữ Hinh đến chơi cờ?”
Lục vương gia gặp nàng, cũng không có ở đại sảnh, mà là ở trong hoa viên, dọn xong bàn cờ, chờ Đông Phương Ngữ Hinh đi qua cùng hắn chơi cờ.
“Ngữ Hinh, cùng ta đánh một ván cờ được không?”
Lục vương gia ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn dật thế nhưng hơn vài phần tiều tụy.
Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi ngồi xuống, cười nói:
“Có thể......”
“Ngữ Hinh, ngươi còn giận ta?”
Chơi cờ được nửa ván, Lục vương gia bỗng nhiên mở miệng hỏi nói.
“Vì sao phải tức giận?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhíu mày, tựa hồ cũng không biết ý tứ của hắn!
“Ha ha, biết rõ ngươi vô tâm cùng ta, mà ta vẫn như cũ quản không được tâm chính mình ......”
Lục vương bi ai nói, tay cầm cờ của Đông Phương Ngữ Hinh ngừng lại một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng hắn, khẽ cười nói:
“Có đôi khi, làm bằng hữu, sẽ càng kéo dài......”
Lục vương gia, không phải người không hề có dục vọng, hắn có tâm cùng ngôi vị hoàng đế, bên người tất nhiên cũng sẽ không thiếu các loại mỹ nữ.
Mà nàng, Đông Phương Ngữ Hinh, có khiết phích (voi: từ nnayf mọi người nghe nhiều rùi nhỉ? Ưa sạch sẽ đó), nam nhân của nàng nếu dám tùy ý lây dính nữ nhân, nàng phỏng chừng sẽ trực tiếp thiến hắn.
Cái gọi là tam tòng tứ đức, cái gì nữ nhân muốn rộng rãi bao dung, thậm chí chủ động vì tướng công của mình tìm nữ nhân, tiêu chuẩn như vậy, cũng không thích hợp với Đông Phương Ngữ Hinh của chúng ta.
Hai người, có bản chất sai biệt, cho nên nàng Đông Phương Ngữ Hinh tuyệt đối sẽ không......
Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, kỳ thật, có người, cũng chỉ thích hợp làm bằng hữu.
“Là ta hại ngươi...... Nếu như ta khong đi tham gia náo nhiệt kia, ngươi cũng không bị hoàng thượng nhận định là yêu nghiệt......”
Lục vương gia xin lỗi nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh không thèm để ý cười:
“Không phải ta cũng không có việc gì sao? Yên tâm, mạng của ta rất cứng rắn, thời điểm mấu chốt, có anh hùng cứu......”
“Đáng tiếc, anh hùng tuổi xế chiều......”
Tuổi xế chiều...... Lời này nhưng là khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh tràn đầy cảm thán.
Lúc trước cứ nghĩ rằng nữ tử xuyên không sẽ trôi qua rất tốt, cỡ nào phong sinh thuỷ khởi ( thuận lợi như gió, như nước, cứ hiểu nôm na như vậy), nhưng hôm nay xem ra, cái gọi là tiểu thuyết, cũng chẳng qua là gạt người mà thôi.
Xuyên không tới bái đường, được rồi, nàng nhận, nhưng lại đem tân lang làm chết.
Sau đó cũng rất bi thương thôi bị người cường bạo.