Mục lục
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: voi còi
Trong mắt, mang theo vài phần phức tạp, vài phần bất đắc dĩ.
Thật ra bà ấy cũng rất bất đắc dĩ, chỉ là......
Chung quy, hắn không muốn tiếp tục đứng ở nơi này, chỉ là làm thế nào cũng trốn không thoát đi.
Bao gồm nữ vương, nếu là có thể đi ra ngoài, bà tuyệt đối sẽ không luôn luôn thủ tại nơi này.
##############################
Bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Đông Phương Ngữ Hinh vểnh tai, lại vẫn giả vờ ngồi im như cũ!
Nàng không biết bọn họ tới làm cái gì, nhưng cảm giác bị nhốt tại đây thật không tốt.
Cửa bị người đẩy ra, một giọng nói non nớt vang lên:
“Mẫu thân......”
Ngọt ngào, mềm nhũn, khiến cho tâm của Đông Phương Ngữ Hinh cũng đều mềm theo lên.
Hoan Hoan......
Có chút không thể tin được...... Đây không phải bên ngoài, người bình thường căn bản không có khả năng tiến vào......
Mà Hoan Hoan......
Đông Phương Ngữ Hinh thử mở to mắt, quả nhiên một tiểu hài tử đứng ở cửa.
Đây không phải bảo bối của nàng sao? Trừ bỏ Tiểu Hoan Hoan còn có thể là ai?
“Hoan Hoan......”
Nàng không xác định hỏi, ngón tay âm thầm nhéo cánh tay chính mình một chút, đau quá --
Đây, dường như không phải mộng, Hoan Hoan thế nhưng thật sự đến.
“Mẫu thân...... Con đến ......”
Hoan Hoan cao hứng chạy tới, bé dang đôi tay nhỏ bé ra, bay về phía Đông Phương Ngữ Hinh.
Đông Phương Ngữ Hinh một phen ôm lấy bé:
“Hoan Hoan, làm sao con có thể xuất hiện tại đây?”
Ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé dùng sức hôn lên hai cái, nàng thật sự rất nhớ bé.
Nàng đã từng sợ qua, chỉ sợ ra không được, mà......
Sẽ không còn được gặp lại Hoan Hoan cùng Tà Dịch, nhưng lúc này Hoan Hoan bỗng nhiên tiến vào, vậy ý tứ là......
Bỗng nhiên trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có loại dự cảm không tốt.
“Con nhớ mẫu thân a...... Hoan Hoan lo lắng mẫu thân, cho nên liền đi qua cùng mẫu thân ......”
Hoan Hoan có hiểu biết nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng nói:
“Hoan Hoan, con đến như thế nào? Phụ thân con đâu?”
Hoan Hoan vội vàng đem chuyện bên ngoài nói một lần, Tà Dịch cũng không có xuất quan, Hoan Hoan là vụng trộm đi tìm U Minh vương, sau đó bị hắn đưa đến đây.
Đương nhiên, bé chưa nói điều kiện của U Minh vương, ấn ký gì đó trên trán bé đã sớm biến mất.
“U Minh vương?”
Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc nhăn lại mày, đối với cái tên này, nàng cũng không quen thuộc.
Nhưng người này, võ công hiển nhiên là rất cao.
Võ công của sư phụ đã rất cao, kiến thức rộng rãi, thế nhưng bọn họ cũng không biện pháp tiến vào, U Minh vương đã có năng lực này, thực lực này, thật đúng là đủ khủng bố.
“Con nói là Vô Tình nói cho con biết về U Minh vương?”
“Đúng vậy, hắn nói nghe phụ thân hắn nói ......”
Hoan Hoan không hiểu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, bé không rõ, vì sao vẻ mặt của Đông Phương Ngữ Hinh ngưng trọng như vậy.
“Ha ha...... Ta đã biết......”
Giờ khắc này, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh toàn bộ hiểu được.
Chính là hắn, trong lòng nàng cũng càng thêm lo lắng.
Đây là Vô Tình nói, vậy đến chỗ này, tất nhiên không chỉ là chủ ý của Mẫn Du Nhiên.
Mẫn Bá Thiên là thiếu chủ Phác Dương sơn, mà Mẫn Du Nhiên, cũng là người của Phác Dương sơn.
Chủ ý này nhất định là của Mẫn Bá Thiên.
Đầu tiên là để cho Mẫn Du Nhiên mang chính mình đến đây, hắn biết Tà Dịch tất nhiên sẽ không mặc kệ, cho nên......
Nàng đến chỗ này, Hoan Hoan cũng tới rồi --
Nàng dám cam đoan, bây giờ Tà Dịch chưa xuất quan, nếu là xuất ra, cho dù là biết đây là kế sách của Mẫn Bá Thiên, hắn vẫn sẽ lựa chọn tiến vào.
Ôm Hoan Hoan thật chặt, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên lạnh nhạt.
“Mẫu thân?”
Hoan Hoan lo lắng gọi, bé có cảm giác bây giờ mẫu thân có chút kỳ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK