Tuy rằng người nữ nhân này tính tình không được tốt lắm, khí chất cũng vậy, nhưng làm cơm lại rất giống với mẹ.
Mùi vị gì đó cũng không tệ, đặc biệt làm điểm tâm...
Nghĩ đến điểm tâm ngon miệng kia, tiểu Hoan Hoan không nhịn được nghĩ, nếu như...
Nàng ta đối với cha không có cái suy nghĩ kia, ngược lại có thể ở lại bên cạnh mình, giúp bé làm đồ ăn cũng tốt.
Chỉ có điều, mẫu thân chắc chắn sẽ không vui lòng.
Ai nguyện ý thấy một khuôn mặt có chút tương tự với mình đâu?
Mặc dù biết nàng ta và Uất Trì Tà Dịch sẽ không phát sinh cái gì, nhưng mẫu thân cũng sẽ không dễ dàng tha thứ tai họa ngầm như vậy.
Đúng , ngay cả mẫu thân cũng nói qua, đây chính là cái gọi là tai hoạ ngầm.
Tiểu Hoan Hoan vội vàng chạy tới ăn, Uất Trì Tà Dịch cau mày, nổi giận nói:
"Tiểu nha đầu, ta cho ngươi ăn chưa?"
Tiểu Hoan Hoan sửng sốt, nhét nhanh thứ trong tay vào trong miệng, vô tội nhìn Uất Trì Tà Dịch:
"Ta..."
"Ngươi là tới hầu hạ chúng ta, chủ tử này chưa từng ăn, ngươi đã ngồi xuống, ngươi đây là..."
Hắn thật ra rất muốn tự tay cho tiểu nha đầu ăn cơm, nhưng lúc này...
Người nữ nhân này ở, một số việc nhất định phải làm.
Tiểu Hoan Hoan biết ý tứ của Uất Trì Tà Dịch , nhưng bé thực sự đói bụng a.
Bé quay đầu, mắt to oan ức nhìn nữ nhân, cặp mắt kia, dường như sẽ nhỏ ra nước.
Lòng của phụ nữ, luôn luôn có chút mềm yếu.
Mà nàng ta, lúc này lại duy trì ý định muốn lấy lòng tiểu Hoan Hoan .
Vừa thấy như thế , nữ nhân đã không chịu nổi, nàng vội vàng cười nói:
"Thiếu đảo chủ, mặc dù tiểu Hoan Hoan là Long vương phái tới hầu hạ chúng ta, nhưng nó chỉ là đứa bé, ta làm nhiều như vậy, dù sao chúng ta cũng không ăn hết, không bằng ..."
Nữ nhân thử dò xét nói, nhìn Uất Trì Tà Dịch không phản đối, nàng vội vàng kéo tay của tiểu Hoan Hoan , nói:
"Tiểu nha đầu, nhanh ngồi xuống ăn đi..."
Tiểu Hoan Hoan đương nhiên nhanh chóng ngồi xuống ăn, mà Uất Trì Tà Dịch cũng ngồi xuống theo, không ai thấy, khóe miệng của hắn hơi cong lên.
"Hừ, người cứ cười thầm đi..."
Tiểu Hoan Hoan nói ở trong lòng, chỉ có điều cha thực sự rất có ý tứ nha, vừa rồi chơi rất vui rồi.
Tiểu Hoan Hoan thầm nói, người nữ nhân này đầu óc không phiền phức, thậm chí có phần đơn giản , căn bản không phải là đối thủ của cha.
Cha thông minh như vậy, may ra cũng chỉ có mẫu thân có biện pháp đối phó đi?
Mẫu thân...
Nghĩ đến Đông Phương Ngữ Hinh, vẻ mặt của tiểu Hoan Hoan có phần ảm đạm, không biết mẫu thân bây giờ thế nào?
Nương bên kia tiến triển như thế nào, tiểu đệ đệ có khỏe không?
Bọn ta nhớ nương, chỉ có điều không vội, chờ giết lão Long vương này đi, người trong nhà bọn họ có thể đoàn tụ ——
Bé...
Có phải rất hiếu thuận hay không nha? Len lén đi như thế, thậm chí không nói cho mẫu thân biết một tiếng.
Trong lòng của tiểu Hoan Hoan có phần tự trách, chỉ có điều vừa nghĩ lại, lúc đó là Long vương bắt mình tới, lần này bé chưa tính là len lén rời đi, là bất đắc dĩ...
Í, bé phát hiện mình bây giờ càng ngày càng lợi hại, dĩ nhiên lại biết mấy câu thành ngữ rồi nha.
"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đang suy nghĩ gì? Hài lòng như vậy?"
Tiểu Nhạc Nhạc nhìn tiểu Hoan Hoan vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Hắn biết Uất Trì Tà Dịch là vì tốt cho tiểu Hoan Hoan mới để cho bé rời đi.
Nhưng lại biết tiểu Hoan Hoan sẽ không đi như thế , haizz, cái tiểu nha đầu làm cho người ta đau lòng này ...