Mạnh mẽ mở ra? Cái này, nói dễ hơn làm a.
Một đêm không nói chuyện, mà Chích lão cùng Liệt lão nghiên cứu những thứ này, một loại nhưng là mất ăn mất ngủ .
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ mới nghĩ đến muốn cho Tiểu Hoan Hoan đứng lên ăn cơm.
Chích lão vội vàng đến trong phòng gọi người, nhưng trong phòng, sớm rỗng tuếch.
Hoan Hoan?
Trong lòng Chích lão thầm nghĩ không tốt...... Tiểu nha đầu này, không phải là......
Chính mình vụng trộm chạy đi? Hay là đi tìm phụ thân của bé?
Trong lòng Chích lão thầm giữ may mắn, chỉ là, Tiểu Hoan Hoan, lại......
##############################
“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi dẫn ta đi U Minh giới đi......”
Vô Tình nói U Minh giới là có thể cứu mẫu thân. Mà mấy người Chích lão tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp cứu người.
Bé không cần chờ bọn họ nghĩ biện pháp, bé là nữ nhi của mẫu thân, mẫu thân có nguy hiểm, bé không muốn ngây ngốc chờ.
Mà Tiểu Nhạc Nhạc, kiến thức luôn luôn nhiều hơn, nó biết đến sự tình so phụ mẫu bé đều nhiều hơn.
Tiểu Nhạc Nhạc biết Hoan Hoan muốn đi U Minh giới, nó vốn là không đồng ý, nhưng......
Lại suy nghĩ, tính tình của Tiểu Hoan Hoan, thế nhưng là cùng Hinh Nhi giống nhau, rất cố chấp.
Cho dù là nó không mang theo bé đi, bé sẽ không buông tay như cũ, như vậy càng lãng phí thời gian, thậm chí sẽ có rất nhiều rất nhiều nguy hiểm, cho nên......
“Hoan Hoan, U Minh giới, thật sự rất nguy hiểm a......”
Tiểu Nhạc Nhạc lo lắng dặn, nhưng Hoan Hoan không sợ, chỉ cần có thể cứu người, nguy hiểm như thế nào đối với bé mà nói đều là chút lòng thành.
Một người một sủng, tự nhiên là Tiểu Nhạc Nhạc mang theo Tiểu Hoan Hoan, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến cửa vào U Minh giới.
“Oa, đây là U Minh giới sao? Sao lại xinh đẹp như vậy?”
Hình dáng căn bản không có chút khủng bố nào, cánh cửa lớn màu vàng, mà trước cửa toàn bộ đều là những đoá hoa nhỏ màu vàng, trong đoá hoa thậm chí còn có mùi hương nhàn nhạt nữa?
“Cái kia...... Hoan Hoan, cẩn thận một chút, hoa này tuy rằng đẹp mắt, nhưng có kịch độc, không nên đụng đến chúng, càng nhớ là phải nín thở......”
Tiểu Nhạc Nhạc vội vàng nhắc nhở Hoan Hoan, kỳ thật Hoan Hoan biết hoa này không đơn giản, bé là luyện đan sư, đối với độc dược cũng rất mẫn cảm.
Thân ảnh bé bỏng của bé đi đến trước cửa lớn, cửa đóng kín, Hoan Hoan hô:
“Có người không?”
Tiếng của Hoan Hoan không lớn, nhưng cửa này tựa hồ có hiệu quả truyền âm, bốn phía đều quanh quẩn thanh âm “Có người không......” .
Hoan Hoan vươn tay ôm lỗ tai, một lát sau, cuối cùng cửa theo bên trong mở ra, hai hàng thị vệ đứng chỉnh tề, trong tay cầm dao nhỏ chói lọi.
“Ai ở U Minh giới ồn ào?”
Một giọng nói uy nghiêm truyền tới, hai đội binh lính kia lui về phía sau nửa bước, một nam nhân một thân áo giáp bước đi ra.
“Vị soái ca này, đây là U Minh giới sao?”
Hoan Hoan nhìn đến có người đi ra, có chút khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, bé gắt gao ôm Tiểu Nhạc Nhạc trong lòng, trên mặt lại vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ --
Mẫu thân đã từng dạy bé, đưa tay không đánh người khuôn mặt tươi cười,đương nhiên mỉm cười đối với người khác là nguyên tắc cơ bản nhất, đặc biệt ngoại lệ với người đáng ghét.
“Tiểu nha đầu, đương nhiên đây là U Minh giới, một tiểu hài tử như ngươi, làm sao có thể đến trên địa bàn U Minh giới chúng ta?”
Ai không thích nghe lời nói dễ nghe? Một câu soái ca, làm cho tâm tình người thủ lĩnh cầm đầu kia cực tốt, hơn nữa xông vào là một tiểu cô nương, tức giận vừa rồi liền càng biến mất.
Tiểu cô nương này thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn phì đô đô cười tủm tỉm, làm cho người ta muốn tức giận với bé đều khó khăn a.