Là mình hại nàng nha, nếu như hắn xuất hiện, nói không chừng Long vương sẽ...
Tiểu Nhạc Nhạc mới vừa suy nghĩ một chút như thế, tiểu Hoan Hoan lại mất hứng rồi:
"Tiểu Nhạc Nhạc, chỉ cần Long vương không chiếm được ngươi, thì sẽ không làm thương tổn ta..."
Tiểu Nhạc Nhạc có phần không nói gì, giống như cái tiểu nha đầu này cũng quá hiểu mình rồi đi?
Chỉ có điều, Long vương thật sự là như vậy...
Nếu như hắn chiếm được mình, chắc chắn sẽ không buông tha tiểu Hoan Hoan.
Haizz, dường như mình thực sự suy nghĩ nhiều.
"Tiểu Hoan Hoan, ngươi vẫn sẽ ở nơi này sao?"
Vậy hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, không biết lúc nào Long vương lại nhớ tới tiểu Hoan Hoan rồi.
Mỗi lần lão tìm tiểu Hoan Hoan chưa từng có chuyện tốt, lần trước , là...
Tiểu Nhạc Nhạc nghĩ, haizz, nếu như lão hồ ly ở thì tốt rồi, trực tiếp diệt Long vương, nhìn hắn còn dám kiêu ngạo như thế hay không.
"Phải, ta muốn giúp một tay nha..."
Coi như là cha không bằng lòng cũng không được, tiểu Nhạc Nhạc thì càng không cần suy nghĩ thuyết phục bé như thế nào.
"Ta không phải muốn thuyết phục ngươi, chỉ là, dù sao ngươi cũng phải cẩn thận..."
Tiểu Hoan Hoan biết tiểu Nhạc Nhạc quan tâm mình, bé cười hì hì nói:
"Ngươi còn không biết ta sao?"
Cái này...
Tiểu Nhạc Nhạc hết chỗ nói rồi, hắn biết tiểu Hoan Hoan lợi hại, nhưng...
Hắn thật sự rất lo lắng cho bé nha, tuy rằng ngươi rất khôn khéo, nhưng đối thủ của ngươi cũng rất cường đại có được hay không? ——
"Thế nào, Chích lão?"
Đã ba ngày rồi, Đông Phương Ngữ Hinh đã hôn mê ba ngày rồi.
Chích lão không nhìn ra được có bệnh gì, Nữ vương đã để cho người ta báo cho U Minh vương rồi...
Về phần Uất Trì Tà Dịch bên đó, bởi vì bây giờ hắn ...
Cũng không nhận ra bọn họ, hắn trúng độc, tiểu Hoan Hoan ở bên kia cũng không thể phân tâm, cho nên tạm thời chưa từng thông báo.
Sở dĩ báo cho U Minh vương, là bởi vì võ công của hắn đặc thù, phương pháp trị liệu cũng đặc thù, bọn họ không có biện pháp, cho nên mong muốn... Mong muốn, U Minh vương sẽ có chút chủ ý.
Hơn nữa, vì lý do an toàn, quốc sư cũng đi, hắn đi mời cái lão hòa thượng kia đến.
Ngay lúc đó, lão hòa thượng nhìn ra Đông Phương Ngữ Hinh bệnh ở đâu, thậm chí có biện pháp giảm bớt, cho nên bọn họ tin tưởng, vẫn là, lão hòa thượng kia xác định có chút biện pháp.
Thật ra, ông ấy càng có hi vọng hơn U Minh vương .
Dù sao, bên phía U Minh vương Nữ vương cũng đã hỏi qua từ lâu rồi, nhưng U Minh vương nói hắn cũng không biết, bởi vì lúc trước chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Mà cái lão hòa thượng kia, cũng liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của Đông Phương Ngữ Hinh .
Chỉ là, không biết...
Ngay lúc đó , lão hòa thượng cũng không có cách nào.
Cũng có thể, ông ta đã đoán trước được kết cục hôm nay.
Nếu thật như vậy, thì lão hòa thượng kia thật lợi hại.
Tuy rằng đã làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng bà vẫn hi vọng bây giờ Đông Phương Ngữ Hinh có chút tiến triển như cũ .
Chỉ có điều, thấy sắc mặt của Chích lão , lòng của Nữ vương chìm vào đáy cốc lần nữa ——
Là không có hy vọng sao?
"Ta cũng không biết đây là có chuyện gì nha..."
Chích lão bất an nói, đã sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy tình huống như vậy, .
"Chỉ có điều, tuy rằng nàng vẫn hôn mê, nhưng thân thể không có vấn đề gì, hài tử cũng không có việc gì..."
Cái này khiến bà càng không hiểu, tất cả bình thường, cũng chỉ là người không tỉnh lại nữa, sao việc này làm cho bà cảm thấy quái dị như thế?
"Vậy cũng coi là chuyện tốt, cuối cùng sẽ nghĩ ra biện pháp..."