Đông Phương Ngữ Hinh lặng lẽ nói thầm trong lòng, điểu Vương này làm cái gì?
Một lúc muốn Uất Trì Tà Dịch, một lúc giúp bản thân tìm nam nhân, nàng đem tình cảm của mình trở thành cái gì ?
Hồng nương hay là bà mối.
"Bổn vương có rất nhiều thuộc hạ anh dũng, bổn vương nhìn ngươi vừa mắt, tùy tiện chọn cho ngươi một người. . . . . ."
Điểu Vương khẳng khái nói, Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm thè lưỡi, nàng có thiếu nam nhân như vậy sao?
"Không được. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh chưa phản đối, Tà Dịch đã nói chuyện, hắn một phát lôi kéo tay của Đông Phương Ngữ Hinh, vẻ mặt kiên định nói:
"Không thể, đây là nương tử của ta. . . . . ."
Quả nhiên, bọn họ có quan hệ.
Sắc mặt của Điểu vương buồn bã, âm thanh lạnh lùng nói:
"Tại đây bổn vương định đoạt. . . . . . Người tới, dẫn nữ nhân này đi trước cho bổn vương. . . . ."
Vài con chim đã đi tới, lôi kéo Đông Phương Ngữ Hinh phải đi.
Tà Dịch muốn ngăn cản, nhưng lúc này hắn phát hiện võ công lại bị ngăn trở, hoàn toàn không thi triển được.
"Ngươi. . . . . . Ngươi không thể làm như vậy. . . . . ."
Hắn muốn phản kháng, nhưng không có khí lực.
Nữ vương và quốc sư cũng muốn giúp đỡ, nhưng lúc này bọn họ đã giống như người bỏ đi không có gì khác biệt.
"Ha ha. . . . . . Bổn vương làm việc, luôn luôn là như thế. . . . . . Mỹ nhân, nếu ngươi muốn nàng ra ngoài bình an, đáp ứng làm phi tử của bổn vương, bổn vương sẽ thả nàng. . . . . ."
Dựa vào, nữ nhân này. . . . . .
Uất Trì Tà Dịch muốn chửi người, nhưng lúc này cũng không phải là lúc xúc động.
"Người tới, dẫn bọn hắn đi xuống, chia nhau trông giữ. . . . . ."
Mấy người bị tách ra dẫn đi xuống, đương nhiên, chỗ của Uất Trì Tà Dịch tốt nhất ——
"Mỹ nhân, ngươi cũng đã biết phong tục điểu quốc chúng ta?"
Đã sắp ba ngày , hầu như mỗi ngày điểu Vương kia đều để cho người ta đến đây hỏi .
Nhưng Tà Dịch cũng vẫn chưa đáp ứng, hắn chỉ thích Đông Phương Ngữ Hinh, làm sao có thể làm phi tử của con chim này?
Một ngày này, cuối cùng điểu Vương tự mình tiến đến, nàng vẫy lui nha đầu hầu hạ xong, thản nhiên nói
Tà Dịch trực tiếp không để ý đến nàng ta, nàng ta cũng không tức giận , tiếp tục nói :
"Nếu có người ngoài xâm nhập, chúng ta sẽ bắt lấy các nàng, sau đó. . . . . ."
Trong lòng Uất Trì Tà Dịch căng thẳng, bây giờ nàng ta đúng là muốn uy hiếp chính mình ?
"Sau đó, tế trời. . . . . ."
Tế trời, Uất Trì Tà Dịch biết ý tứ kia.
Từ xưa tế trời có vài loại, trong đó một loại tàn nhẫn nhất chính là, cúng tế người sống.
"Mỹ nhân, ngươi nói, ta muốn lấy ai tế trời chứ?"
Điểu Vương ôn hòa hỏi, nàng biết bọn họ là cùng một chỗ.
Mà người chọn tế trời kia, nàng đã sớm có , đến đây chẳng qua cũng là . . . . .
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tà Dịch lạnh lùng nhìn nàng, điểu Vương thản nhiên cười:
"Rất đơn giản, thời gian tế trời là ngày mai. . . . . . Mỹ nhân, thời gian bổn vương cho ngươi không nhiều lắm . . . . . ."
Nàng nói xong, xoay người bước đi.
Tà Dịch không gọi nàng, hắn đúng là có phần bất đắc dĩ.
Làm sao cũng không nghĩ đến sẽ bị một đám chim bắt lấy, thậm chí , bị một con chim uy hiếp cho.
Ha ha, đời người, quả nhiên là đủ bi kịch .
Nếu Điểu Vương tế trời, chọn người, tất nhiên là Hinh Nhi.
Mà hắn, nếu ngăn cản, chuyện làm, tất nhiên đáp ứng điều kiện của điểu Vương.
Đáp ứng điều kiện của nàng ta? Chính mình ở lại, để mấy người bọn họ đi sao?
Nghĩ đến muốn cùng Đông Phương Ngữ Hinh tách ra, trong lòng của Tà Dịch, đúng là khó chịu giống như đao cắt.
Không, hắn không làm được, nếu là như vậy, hắn tình nguyện, chết. . . . . .
Hinh Nhi, phải chung một chỗ với nữ nhân khác ta thật sự không làm được!