Nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh thở dài:
"Ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta ngay lúc đó không?"
Thế giới tình cảm rất nhỏ, không chấp nhận được người thứ ba.
Trong mắt của tình nhân thật sạch sẽ, không chấp nhận được một hạt cát.
Uất Trì Tà Dịch nhiêm túc gật đầu, hắn đã biết, cũng rõ ràng rồi.
Hai kẻ ngốc. . . . . .
Quốc sư nhìn hai người họ, hắn cảm thấy thế giới của bọn họ. . . . . .
Thật sự rất nhỏ, nhỏ chỉ dùng chứa được hai người bọn họ
Hắn thật may mắn chính mình từng lựa chọn, nếu, lựa chọn làm đối thủ với Uất Trì Tà Dịch, hắn mất đi , có thể chính là. . . . . .
"Mỹ nhân. . . . . . Nhanh chóng lăn ra đây cho bổn vương, bằng không. . . . . . Ta sẽ để cho bọn chúng một miếng ăn nữ nhân của ngươi. . . . . ."
Điểu vương tiếp tục hô, quả nhiên là vô cùng ồn ào.
Mọi người nhíu mày, lúc này chữa thương trước, chữa thương quan trọng hơn.
Hoan Hoan vẫn ôm tiểu Nhạc Nhạc như cũ, tiểu Nhạc Nhạc mơ mơ màng màng , nhưng cũng có thể nghe được tiếng la om sòm kia.
"Mỹ nhân, tai sao ngươi vẫn không ngoan như vậy chứ? Tin bổn vương sẽ lập tức tìm ra ngươi hay không?"
"Mỹ nhân. . . . . . Ngươi ở chỗ. . . . . . Đi ra cho bổn vương, bổn vương sẽ phong ngươi làm hậu . . . . . ."
"Mỹ nhân. . . . . ."
Điểu vương vẫn đang kêu như cũ, mọi người dứt khoát che lỗ tai, Đông Phương Ngữ Hinh hít một tiếng, không nghĩ tới Điểu vương này, lại còn quá cố chấp.
"Thật sự là ầm ĩ, có còn để cho người ta ngủ hay không?"
Một cái giọng nam trẻ con non nớt vang lên, mọi người sửng sốt, ở chỗ này, cũng không có nam hài tử nha.
"Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi thức dậy rồi?"
Tiểu Hoan Hoan kinh ngạc vui mừng kêu lên.
Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . .
Giọng nói vừa rồi là của tiểu Nhạc Nhạc ?
Đông Phương Ngữ Hinh kinh ngạc nhìn hồ ly nhỏ, không thể tưởng được nó cũng có thể nói ?
Oa dựa vào, chuyện này, vậy thì thật tốt qua quá.
"Ừ. . . . . . Buổi sáng an lành Tiểu Hoan Hoan. . . . . . . . .
Nghe được thanh âm của tiểu Hoan Hoan, tiểu Nhạc Nhạc vui vẻ nói, vừa nói , thậm chí nó nhất quyết nâng lên cái miệng nhỏ, cọ vài cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan.
Đây tính là cái gì?
"Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi có thể nói ?" Đông Phương Ngữ Hinh khiếp sợ vô cùng nói.
"Ừ. . . . . . Hinh Nhi. . . . . ."
Tiểu Nhạc Nhạc đưa ra lời chào, ban đầu không thể nói chuyện, thật đúng là đủ chết ngạt người ta mà.
"Ha ha. . . . . . Thật tốt. . . . . ."
Ma thú đến mức có thể nói chuyện, thông thường cấp bậc sẽ không xem là thấp.
Nhưng tiểu Nhạc Nhạc, nàng thực không cảm nhận được nó là cấp bao nhiêu chính là ——
"Ngươi là nam ?"
Uất Trì Tà Dịch nhìn tiểu Nhạc Nhạc vô cùng thân thiết tựa vào trong lòng của Hoan Hoan, thậm chí vừa lúc nãy dùng miệng cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan, sắc mặt mất tự nhiên đen trầm xuống đến, hỏi một chữ dừng lại.
"Chậc. . . . . ."
Tiểu Nhạc Nhạc vừa định trả lời ư? Thân mình lại bay lên không như cũ, nó bị Tà Dịch bắt đứng lên, thân mình treo ở giữa không trung, bốn cái móng vuốt nhỏ cào tới cào lui:
"Ế, ngươi làm cái gì?"
"Nam còn dám tựa vào trong lòng nữ nhi của ta, còn hôn nữ nhi ta, ngươi thật sự sắc đảm che trời. . . . . ."
Uất Trì Tà Dịch thở hổn hển nói, tiểu Nhạc Nhạc vô cùng ủy khuất:
"Ta vẫn đều như vậy . . . . . ."
"Ngươi thế nhưng vẫn đều như vậy? Tiểu Nhạc Nhạc, có phải ngươi muốn phi lễ nữ nhi của ta hay không"
Lúc này đây, tiểu Nhạc Nhạc đúng là vô cùng ủy khuất, nó là ma thú của tiểu Hoan Hoan, làm sao có thể phi lễ tiểu Hoan Hoan?
Đông Phương Ngữ Hinh vẻ mặt đầy vạch đen, vẫn nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, quả nhiên lời này không giả dối.
Nhạc Nhạc và Hoan Hoan, nàng không cảm thấy có gì không đúng. . . . . .