Hoan Hoan có chút hận chính mình, ô ô, tuy rằng thích đẹp là không sai, nhưng bé tựa hồ có chút hơi quá đáng.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi cảm giác ta thế nào a? Không phải ta cũng rất đẹp sao?”
Tiểu Nhạc Nhạc có chút bị đả kích, hắn cũng là một mỹ nam có được không?
“Ngươi a......”
Hoan Hoan cúi đầu nhìn Tiểu Nhạc Nhạc, nghiêm cẩn nghiên cứu một hồi:
“Ta không biết a, Tiểu Nhạc Nhạc, khả năng là vì ngươi luôn luôn ở bên người ta, cho nên ta không cảm thấy được ngươi có bao nhiêu anh tuấn......”
Đả kích, trần trụi đả kích a.
Tiểu Nhạc Nhạc bi phẫn , nhưng lại cố tình hắn đối với Tiểu Hoan Hoan cũng không thể sinh khí:
“Ta cũng rất tuấn tú mà , Tiểu Hoan Hoan, thời điểm ngươi muốn nhìn mỹ nam thì ngươi nhìn ta không được sao?”
Chịu đựng mất mát trong lòng , Tiểu Nhạc Nhạc nổi tính tình trẻ con nói.
“Tốt thì tốt, nhưng ngươi so với ta đều nhỏ hơn một chút? Ngươi chính là một tiểu hài tử a?”
Tiểu Hoan Hoan nói hết sức vô tội, Tiểu Nhạc Nhạc trong lòng càng thêm rối rắm.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Tuy hiện tại hắn đang ở giai đoạn tiểu hồ ly, nhưng tuổi cũng không tính là nhỏ , nhưng vì sao lúc biến thành người liền nhỏ như vậy?
Ô ô, tức chết hắn , hắn đã quên hỏi lão hồ ly làm thế nào để lớn hơn một chút.
Hắn không cần làm đứa nhỏ, hắn muốn lớn, muốn biến thành một đại nhân.
Chính là......
Nếu hắn lớn hơn một chút, chỉ sợ......
Nhìn về phía tay nhỏ bé của Hoan Hoan, nếu hắn lớn hơn một chút, theo tính tình của Uất Trì Tà Dịch, chỉ sợ hắn muốn gần Tiểu Hoan Hoan cũng không được.
Thật sự là đủ rối rắm , trên đời này thế nào lại không có biện pháp vẹn cả đôi đường đây?
“Cô lỗ......”
Ngay tại lúc Tiểu Nhạc Nhạc vô cùng rối rắm, trong phòng vang lên một thanh âm thật xấu hổ.
Khuôn mặt Tiểu Hoan Hoan đỏ lên, bé ôm lấy bụng, vừa rồi bé căn bản chưa ăn được mấy miếng, liền đã bỏ đi .
Lúc này, bụng nhỏ lại một lần nữa bắt đầu kháng nghị .
“Tiểu Nhạc Nhạc, ta......”
Bụng ở trước mặt Tiểu Nhạc Nhạc kêu to, Tiểu Hoan Hoan có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , giống như quả táo chín, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
Không thể không nói, Đông Phương Ngữ Hinh dịch dung cho bé phi thường cao cấp, mang theo chính là dung mạo đã cải biến, nhưng về bản chất lại vô cùng bình thường, khuôn mặt vẫn có thể hồng lúc ngượng ngùng, và vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt --
“Tiểu Hoan Hoan, nhắm mắt lại......”
Tiểu Nhạc Nhạc nhìn thấy Tiểu Hoan Hoan đáng yêu, liền ôn nhu nói.
Tiểu Hoan Hoan biết hắn sẽ không hại chính mình, bé yên tâm nhắm mắt lại.
“A......”
Trên môi nóng lên, Tiểu Hoan Hoan vừa muốn há mồm, bỗng nhiên có cái gì đó rơi xuống trong miệng.
Bé vội vàng mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Nhạc Nhạc, mà trong miệng bé, không biết khi nào thì nhiều hơn một khối thịt bò.
“Tiểu Nhạc Nhạc......”
Trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, này Tiểu Nhạc Nhạc, lại cẩn thận như vậy a, biết bé chưa ăn no, nên mang theo thịt bò cho bé.
“Ta biết ngươi sẽ đói bụng, cho nên......”
Trên mặt Tiểu Nhạc Nhạc cũng nổi lên đỏ ửng khả nghi, Tiểu Hoan Hoan biết hắn ngượng ngùng, hắc hắc cười:
“Vậy còn ngươi? Ngươi cũng ăn một chút a......”
Đem thịt bò trên tay đưa cho Tiểu Nhạc Nhạc, đây là bé vừa mới cắn qua một ngụm .
Tiểu Nhạc Nhạc nhìn chính chính, hắn hé miệng, trên miếng thịt bò kia, tựa hồ còn có mùi miệng của Tiểu Hoan Hoan.
Tay hắn vuốt miệng, miệng của Tiểu Hoan Hoan ......
Thật mềm mại a......