Xuống xe ngựa, đổi một lần ngồi kiệu, kiệu to hướng thẳng tẩm cung hoàng hậu Minh Nguyệt cung. Khi nàng đến, vẫn là thời gian các phi tần thỉnh an hoàng hậu.
Chu Linh Nghi vốn dĩ đã định đuổi đám nữ nhân phiền toái này cút về hết rồi, ngoài ý muốn nghe thông truyền bên ngoài, tiểu tức và cháu ngoại đang đợi, nàng ấy phấn chấn hẳn lên, vội mở miệng: "Mau, mời vào"
Đám phi tần tò mò rướn cổ nhìn ra cửa cung. Hôm qua chỉ có vài phi tần phân vị cao mới được dự tiệc. Các nàng quả thật tò mò chết nữ nhân của sát thần chiến vương Lan Lăng vương rồi, không biết dung mạo, phẩm chất, khí thế ra sao?
Hoàng quý phi khép mi mắt, nâng ly trà nóng tao nhã thổi nguội. Hôm qua, phi tần phân vị cao có nàng, đã chứng kiến phong thái quý khí và mức độ sủng ái của Lan Lăng vương dành cho tiểu nha đầu kia, thế nên nàng biết, người này, không hề dễ chọc. Lũ nữ nhân hậu cung ngu xuẩn này, không phải là định ngáng chân tiểu nha đầu kia để trút giận thay Chu Linh Nghi đấy chứ?
"Tham kiến mẫu hậu. Ra mặt các vị nương nương" Phượng Họa Lan khoan thai bước vào, cũng không hành lễ, tùy ý chắp tay hơi cúi đầu, còn đối với các phi tần khác, ngay cả lưng cũng lười cong
Chu Linh Nghi chưa mở miệng, vị Trân Chiêu Nghi đập bàn, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn: "Hỗn xược! Ngươi rốt cuộc có biết cung quy không? Quỳ xuống thỉnh tội, vả mặt mười cái, chép một trăm lần cung quy"
Mày của nàng nhẹ cong lên, ánh mắt lạnh lướt qua vị chiêu nghi kia. Trân Chiêu Nghi bắt gặp ánh mắt nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu. Đối phương chỉ là một nữ hài tử, vì cái gì lại có sát khi hệt Lan Lăng vương? Lúc này nàng ta đã có phần hối hận, thế nhưng cung đã lên dây há có thể không bắn, đành phải đâm lao theo lao!
"Bổn cung không biết ngươi là ai. Nhưng ngươi nói bổn cung hỗn xược, sao không tự xem lại mình? Ở đây hoàng hậu là lớn nhất hậu cung, hoàng hậu còn chưa lên tiếng, ai cho ngươi dĩ hạ phạm thượng lên tiếng trước? Nực cười, còn tự tiện ra hình phạt cho bổn cung? Không lẽ thân phận của ngươi còn cao hơn Đế Hậu Nguyệt Thần quốc a" Phượng Họa Lan bâng quơ hỏi, câu cuối cùng thanh âm đã cao hơn vài phần.
Mấy phi tần khác vừa định hùa theo dìm tiểu vương phi xuống, lập tức ngậm chặt miệng. Chu Linh Nghi hai mắt sáng rỡ, cực kì thưởng thức bộ dáng chủ mẫu của tiểu tức.
"Ngươi...ngươi...đó là do ta quá xúc động, hoàn toàn không có ý mạo phạm hoàng hậu nương nương." Nói xong, Trân chiêu nghi liền quỳ xuống, dập đầu ba lần, triều châu theo hành động nàng ta mà va vào nhau, tạo lên thanh âm trong trẻo.
Phượng Họa Lan cười lạnh. Đúng là nữ nhân hậu cung, chỉ quỳ lạy cũng đẹp như vậy, thật khiến người khác mở rộng tầm mắt!
Quỳ lạy xong, cung nữ thân tín đỡ nàng ta dậy. Nàng ta lập tức đứng dậy, hất cái cằm cao quý lên, làm bộ dáng răn dạy: "Ngươi còn phạm một lỗi sai nữa. Ta là bậc trưởng bối của ngươi, ngươi lại dám trước mặt ta xưng bổn cung? Ngươi không để ta vào mắt cũng không sao, nhưng hoàng hậu nương nương vẫn còn ở đây, ngươi mới là kẻ không biết trên dưới! Nương nương, thỉnh nương nương minh xét, Trân nhi sợ rằng không nghiêm khắc trừng trị, sau này có người được đà tiến tới, lúc đó, Nguyệt Thần quốc sẽ loạn hết cả lên, trái với cung quy đời trước truyền lại."
Nam Cung Luân Hoàn không hiểu hết, nhưng tiểu nữ hài biết bà già kia đang bắt nạt cữu mẫu. Mập mạp bỏ tay ra khỏi tay ma ma, chạy ào đến ôm lấy Phượng Họa Lan, bĩu môi đáng thương cực độ đề nghị: "Cữu mẫu về cùng Hoàn Hoàn đi, ở đây toàn lão nhân hung hãn, Hoàn Hoàn sợ"
Phốc! Hung hãn thì không nói làm gì, nhưng lão nhân? Ha ha, tiểu Hoàn Hoàn mở miệng là độc chết người a, thật đáng yêu.
Phượng Họa Lan bế tiểu mập mạp lên, yêu thương hôn bẹp lên má non mềm một cái. Nhưng khi quay sang Trân chiêu nghi liền thay đổi hoàn toàn: "Chỉ bằng ngươi mà đủ tư cách đòi làm trưởng bối của bổn cung? Bổn cung chưa cùng Lan Lăng vương đại hôn, vẫn còn là Trấn Quốc công chúa Hỏa Phượng quốc, luận về bối phận, hoàn toàn đủ tư cách cùng Nguyệt Thần đế đối ẩm đàm đạo chuyện quốc gia đại sự. Bổn cung kính phục hoàng hậu Nguyệt Thần quốc mới hành đại lễ, còn ngươi là cái gì, ngươi chất vấn bổn cung không hiểu cung quy, tự dùng danh xưng bổn cung trước mặt ngươi ư? Chưa nói đến việc mạo phạm hoàng hậu, tự tiện lên tiếng, tự tiện ra hình phạt a. Ngươi vào cung chắc cũng lâu rồi, sao cung quy còn lơ mơ như vừa nhập cung thế, hừ, thật làm bẩn mắt bổn cung!"
Trân chiêu nghi vắt óc phản bác, nhưng ngậm miệng mở miệng một lúc lâu vẫn chẳng nói được từ nào...
Phượng Họa Lan liếc cũng không thèm liếc, bế Nam Cung Luân Hoàn bước lên phía trên, nơi cung nhân đã sớm dọn ghế cho hai người, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Chu Linh Nghi chán ghét nhìn nàng ta, mày nhếch lên, phất tay áo truyền lệnh: "Còn ngốc ở đó làm gì, trở về cấm cung chép một ngàn lần cung quy. Quế ma ma, ngươi đợi hoàng thượng hạ triều, báo lại với ngài ấy"
"Nương nương, nương nương...xin tha cho thần thiếp. Nương nương...thần thiếp biết sai rồi. Ngài đừng bẩm báo hoàng thượng, đừng" Trân chiêu nghi bị hai ma ma to khỏe mãnh liệt lôi đi, chẳng mấy chốc tẩm điện lại yên tĩnh như cũ
Chúng phi tần cúi đầu. Coi như các nàng đã rõ, vị này tuy nhỏ tuổi nhưng không hề dễ chọc, miệng lưỡi sắc bén, khi mở miệng tuyệt không chừa đường lui cho người khác.
Hơn nữa, vì cái gì mà nha đầu này đẹp đến vậy? Tuyệt sắc còn hơn cả hoàng hậu nương nương! Lan Lăng vương quả là biết chọn nương tử.
"Nương nương, chắc ngài có nhiều chuyện muốn tâm sự riêng với tiểu tức, chúng thần thiếp vẫn nên lui về" Hoàng quý phi là người giỏi quan sát sắc mặt nhất, khéo léo cáo lui
Các phi tần khác tất nhiên cũng không nán lại lâu. Dù sao kịch hay cũng đã chứng kiến đủ, lúc này không về, thì muốn để bản thân tự mình diễn vở tuồng kia sao! Các nàng còn muốn địa vị, tiền tài lắm a.
Đợi đám phi tần hoàn toàn khuất bóng, Chu Linh Nghi tức khắc vứt bỏ hình tượng, vươn vai ngáp rõ to, tháo móng tay vàng, vung chân đá đôi hài phượng hoàng một phát rơi xuống sàn. Quế ma ma và cung nhân giúp hoàng hậu gỡ triều châu, châu sai xuống, lại có thái giám dâng nước rửa mặt lên, để hoàng hậu tẩy trang.
Một loạt hành động qua đi, Chu Linh Nghi rút bỏ hoàn toàn quý khí hoàng thất, trở thành mỹ nhân tinh nghịch đáng yêu.
"Lan nhi này, Thất nhi có đối xử tốt với con không?" Chu Linh Nghi kéo riêng Phượng Họa Lan ra đình mát thì thầm
"Mẫu hậu đừng lo, rất tốt." Phượng Họa Lan cong môi gật nhẹ
"Thấy Lan Lăng vương phủ thế nào? Có thoải mái không?"
"Rất thoải mái ạ"
"Thế..."
Phượng Họa Lan kiên nhẫn hết sức nói chuyện với Chu Linh Nghi. Qua tiếp xúc, nàng quả thật kinh ngạc vô cùng. Mẹ chồng này ham thích vui chơi, trẻ con vô cùng. Nguyệt Ức Loan phần lớn thừa hưởng tính cách và dung mạo từ bà ấy. Ban đầu là hỏi thăm nàng có cảm thấy không thoải mái không, càng về sau lại càng đổi thành cảnh đẹp vật lạ của Hỏa Phượng quốc, món ăn nổi tiếng, những nơi nổi danh ở Thần Minh đại lục.
Đang nói chuyện hăng say, thái giám bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Tĩnh vương phi và An Nhiên quận chúa cầu kiến"
Chu Linh Nghi bất giác lộ rõ vẻ mặt chán ghét, nhưng đâu thể đuổi khách, đành gật đầu: "Cho vào"
Phượng Họa Lan còn đang nghi hoặc kẻ nào có thể làm bà ấy nhăn mặt, đến khi người xuất hiện, nàng mới kinh ngạc. A, té ra là người quen cũ!
Người đến ư, không sai, chính là mẫu tử Nguyệt Mỹ Hậu, nữ nhi và thê tử của Tĩnh vương gia Nguyệt Thần quốc.