Diệp Kiều thay một bộ giáp màu đỏ rực, áo choàng đỏ sậm rũ xuống, cưỡi trên hãn huyết bảo mã to cao. Khuôn mặt xinh đẹp trái lại ngẩn ngơ, ngay cả cưỡi ngựa cũng không tập trung chút nào.
“Ngươi có tâm sự?”
Diệp Kiều bị âm thanh lạnh băng dọa cho giật mình. Luống cuống ấp úng: “Trấn Quốc công chúa, thần không có”
“Ngươi thất thần. Đừng giấu bổn cung. Có chuyện gì mau nói đi” Phượng Họa Lan làm mặt lạnh, nàng không làm vậy, chắc chắn Diệp Kiều sẽ không khai.
“Trấn Quốc công chúa, thần...thần cũng không biết nữa” Diệp Kiều nhỏ giọng đáp, ánh mắt lại như vô tình đảo qua Phượng Hà đang cưỡi ngựa giữa dàn kỵ binh phía dưới.
Phượng Họa Lan tinh ý bắt được. A, thú vị rồi đấy. Không ngờ nữ tướng dũng mãnh như Diệp Kiều, lại để ý tiểu tước tước yếu ớt Phượng Hà. Nhưng theo nàng biết, Phượng Hà lại thích kiểu nữ tử hiền lành nhu thuận xinh đẹp, cũng có ba, bốn tiểu thiếp trong phủ. Còn Diệp Kiều, thân thể cao lớn như nam nhân, giọng nói ồm ồm, tính tình hào sảng, suốt ngày đánh đấm, đến cả nàng cũng nghi ngờ giới tính Diệp Kiều mà! Nhìn chung, hai người này...liệu có hợp ý nhau không đấy?
Cũng tốt, dạo này nàng đang rảnh rỗi, có thể, làm bà mai a.
Nghĩ vậy làm tinh thần bị đám nam nhân phá rối nhất thời biến mất, nàng hăng hái hẳn lên.
“Ngươi thích tiểu tước tước đúng không?”
Diệp Kiều trợn tròn mắt, làn da màu nâu đồng quá đậm, cũng không nhìn ra nàng ấy có đỏ mặt hay không.
“Trấn Quốc công chúa, thần...thần...”
“Ngươi đừng lo, để đó cho bổn cung” Phượng Họa Lan gật đầu chắc nịch
Nàng dò hỏi ý của tiểu tước tước đã, nếu hắn không chịu, thì nàng tứ hôn. Hừ, nàng đã tứ hôn thì làm gì có chuyện hắn phản đối chứ!
Chuyện phiếm với Diệp Kiều về quân doanh một chút, Phượng Họa Lan thấy Cát Tường thu xếp ổn, cùng Thiên An và Thiên Ngân cưỡi ngựa tìm đến, nàng giao phó lại sự an toàn của đoàn người, sau đó thúc ngựa đi trước.