Rừng trúc xinh đẹp kia hóa ra là nơi viện vắng bỏ hoang ở cuối phủ, chậc chậc, nàng ở đây 7 năm mà không biết trong phủ có cảnh đẹp như vậy nữa a.
Vừa về Đông viện, nàng bị mẫu thân quấn lấy hỏi thăm, nhưng nàng chỉ cười trừ cho qua chuyện, về phòng thay y phục, dùng qua loa điểm tâm lót dạ.
Phượng Họa Lan thay thường phục, một màu xanh ngọc không có thêm bất kì họa tiết nào, tóc khô liền được Cát Tường vấn một búi nhỏ của nữ hài, gài một cây phượng trâm chứng minh thân phận, tôn nên vẻ đáng yêu khó cưỡng của hài tử.
Chiều nay, bầu trời xuất hiện một cơn mưa rào, gió lốc mạnh mẽ thổi. Mưa tạt qua hành lang vào ướt cả cửa Đông viện của nàng.
Cũng phải, bây giờ đã vào mùa mưa ở Hỏa Phượng quốc. Mưa suốt ngày, mưa không dứt, mưa rất lớn đến ngập lụt những vùng trũng thấp.
Phượng Họa Lan cau mày nhìn mưa ngoài trời, nàng ghét mưa, bởi vì nàng thuộc tính hỏa, khả năng chịu lạnh rất kém, thậm chí bây giờ vì còn nhỏ, nếu chẳng may gặp nước lạnh dẫn đến phong hàn cảm mao, hậu quả rất khó lường, nước tắm mỗi ngày đều được đun sôi mới mang vào a.
Thiên An mang sổ sách thu chi của Ám Dạ cung để nàng kiểm tra. Nói chứ tốt xấu gì kiếp trước nàng quản lí công ty cũng không ít, mấy thứ vụn vặt này đâu làm khó nàng. Không chỉ thu chi của Ám Dạ cung, của phủ đệ Trấn Quốc công chúa, của hậu cung, thậm chí Ma Vực phụ thân cũng giao cho nàng. Bởi vậy không lúc nào nàng nhàn rỗi, còn có một vài tấu chương cũng đợi nàng phê duyệt.
Thư phòng của phủ là riêng, nơi ở của nàng cũng có thư phòng khác, rộng hơn cả của phủ, là nơi làm việc của nàng.
Phượng Họa Lan lúc này ngồi thu chi chiết thời gian, thỉnh thoảng ghi ghi chép chép, tiếng bàn phím lách cách.
Bên trong trang trí đầy chậu hoa quý, toàn là tự nàng trồng, thỉnh thoảng còn có vài cây phát sáng trong đêm được phụ thân quý như trân bảo nhờ nàng chăm sóc. Cây hoa ở phủ là nàng từ lúc đi được chăm sóc, bất luận trước kia nó sinh trưởng nơi đầm lầy, hay núi lửa biển băng, khi nàng gieo xuống tưới nước phơi nắng đều sống tốt ngoài mong đợi. Chuyện này không có gì lạ, chỉ vài cây cỏ dại thôi, lại khiến ai cũng hâm mộ, thật kì quái.
_ Chủ tử, đã đến giờ rồi, mưa vẫn còn, người có muốn đi nữa không? Cát Tường xụ mặt hỏi, nàng rất rất rất không muốn nhìn thấy bản mặt của ả Phương Doãn kia tí nào
Phượng Họa Lan ngưng bút, gấp cuốn sổ sách lại, thấy sắc trời đã tối, mưa có xu hướng càng lớn, không nhanh không chậm dùng khăn ẩm lau tay, nói với Cát Tường:
_ Ta sẽ đi, ngươi thu xếp nhanh một chút.
_ Dạ, chủ tử. Cát Tường một bụng hậm hực đi sai người thu xếp
Cát Tường mang một chiếc áo khoác dày màu tím sẫm, thêu một con chu tước bên vạt phải khoác kín lên người Phượng Họa Lan. Cẩn thận mang dù và vài tùy tùng, hộ vệ theo, hướng về phủ Phương gia.Phượng Họa Lan tựa người vào huyễn tháp nghỉ ngơi, đột nhiên cửa mở, một gã sai vặt ngang nhiên chui vào, ngồi chễm chệ cạnh nàng.
Nhìn vóc người một chút, Phượng Họa Lan thở dài: “Ngươi đúng là keo da chó dính mãi không tha, cho dù ngươi thành ăn xin ta cũng nhận ra ngươi Nguyệt Dạ Long.”
“Di, vi phu đã dịch dung rồi a. Ha, rõ là vì Lan Lan thời thời khắc khắc nhớ đến dáng vẻ của vi phu nên mới liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng không?”
Nguyệt Dạ Long mặt dày tự kỉ. Khóe miệng Phượng Họa Lan giật giật, gân xanh trên trán nổi lên, không nhịn được đánh một phát ngay đầu hắn.
Ầm ĩ một lát rất nhanh đã đến phủ.
Nguyệt Dạ Long đỡ nàng xuống kiệu, giả thành thư đồng bên cạnh nàng và Cát Tường.
Vì trời mưa nên có vài quan viên lớn tuổi không đến. Nhưng những quan viên nịnh bợ, chức thấp thì có mặt đầy đủ. Từ ngoài cửa đã sớm nghe tiếng đàn hát, tiếng cười đùa dâm đãng bên trong phủ vang ra.
Phượng Họa Lan đến, theo lí gia chủ và người trong nhà phải hành lễ trước cửa nghênh tiếp, rồi mới bắt đầu tiệc. Đằng này để nàng tự bước đến đại sảnh, khi tới thì tiệc đã bắt đầu từ lâu, rượi và thức ăn vứt bừa bãi. Dọc đường, mấy a hoàng y phục vốn lả lướt mỏng manh nay dính vài giọt nước mưa càng làm cảnh xuân ẩn hiện, uốn eo thân thể, cùng đám gia đinh ngà ngà say kia không khác nhau, thấy Phượng Họa Lan liền làm bộ ngó lơ, không hành lễ vấn an, cũng không ai dẫn đường đón tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Phượng Họa Lan có chút xanh. Cát Tường thầm than, phen này có người thảm rồi!
Phượng Họa Lan quả thật tức muốn thổ huyết, nàng đứng ở cửa vậy mà không ai nhìn thấy, đây là xem thường ngôi vị này của nàng phải không!!!!
Nàng nhìn toàn cục, không chịu nổi quát: “Các ngươi thật không có giáo dưỡng, quy củ bổn cung bắt các ngươi mỗi tháng trả bài cho Hình bộ đã sớm vứt ra sau đầu rồi sao?”
Đại sảnh bị tiếng quát mạnh mẽ vang dội làm cho ngây người. Không biết ai tỉnh lại trước vội vã quỳ xuống hành lễ: “Thần tham kiến Trấn Quốc công chúa, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Sau đó đám quan lại hồi hồn, ríu rít hành lễ.
Sắc mặt Phượng Họa Lan vẫn không tốt thêm tí nào, nàng vung tay áo hừ một tiếng bỏ đi thẳng, ném lại một câu: “Thu thập xong lập tức đến gặp bổn cung thỉnh tội. Bẩn mắt bổn cung.”
Phương lão heo vẫn ngây người ở ghế chủ vị chưa hiểu lắm tình hình, nắm một quan viên lại hỏi.
Nguyên lai là tiểu Trấn Quốc công chúa hai năm trước lập ra một bản danh sách quy củ dày, cho cung nữ, thái giám, a hoàng, thô sử,cho phi tần theo từng cấp bậc riêng, quan văn riêng, quan võ riêng,...... ngay cả hoàng đế cũng có một bộ quy củ. Nàng lệnh mỗi tháng ngày 28 sẽ cử người Hình bộ đi kiểm tra quy củ, bằng cách trả miệng, rất mực khủng khiếp, kỉ luật nghiêm minh còn hơn quân đội. Nếu không thuộc sẽ bị phạt roi tùy theo số chữ không thuộc, chưa nói là vi phạm sẽ bị xử lí ra sao a.
Nghe vậy, Phương lão mập khinh thường, hừ, nhóc con thì làm được cái quái gì chứ, chỉ hù dọa người. Lão thân là trọng thần triều đình, lão không tin con nhóc đó dám làm gì lão.
Cát Tường nhanh nhạy nắm một gã nô dịch của phủ, bắt gã chỉ đường đến nơi tiếp khách.
Phượng Họa Lan ngồi trên ghế quý phi chủ chốt, hưởng thụ tên thư đồng xoa bóp thái dương đau nhức. Phủ đệ rộng lớn loạn một trận, chả ra làm sao.
Phương lão heo thu thập tốt một chút, nghênh ngang bước đến phòng khách, định dùng khí thế của lão áp đảo hài tử.
Nào ngờ, khi lão nhìn thấy hài tử, đáy lòng dâng sợ hãi chưa từng có, ngay cả trước mặt hoàng đế hồ li, lão cũng chưa sợ đến mức tay chân bủn rủn như thế này, mỗi một bước đến gần hài tử như bị hành hình mấy trăm lầm, khiến cho mặt lão tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.