Phượng Họa Lan như con mèo nhỏ, cảm nhận hơi ấm theo quán tính càng nhích lại gần hơn, dụi dụi vào người hắn.
Hắn cảm nhận một nguồn điện chạy dọc cơ thể nơi nàng vừa dụi dụi vào, cảm giác này...thật kích thích a. Hóa ra, bảo vệ một người là chuyện thật hạnh phúc.
Ôm nàng một lát, thấy khí sắc nàng đã tốt lên nhiều, hắn mới nhận ra, cái chăn này, đúng là mẹ nó phiền toái quá đi!
Thế là, hắn kéo chăn xuống....
Dưới chăn lộ ra bả vai trắng mịn nộn thịt, tuy có chút hơi tái nhợt nhưng vẫn rất mê người.
Mặt của Nguyệt Dạ Long đỏ lên....Lan Lan....Lan Lan sao lại không mặc y phục thế này!!!!!
_ Tiểu bạch gia gia, người....người khi dễ chủ tử?????
Cát Tường đột nhiên từ ngoài xông vào, la ó om sòm, quả thật là làm Nguyệt Dạ Long ngượng chết.
Cát Tường lo lắng, thật sự rất lo. Nàng nghe lệnh chủ tử mua điểm tâm, nhưng khi trở lại thuyền đã không nhìn thấy chủ tử nữa.
Lúc đó nàng sợ hãi, bất chấp thân phận xông vào khoang thuyền chất vấn thái tử Phượng Lăng Phong.
Hiển nhiên Phượng Lăng Phong cũng không biết chuyện này, sắc mặt của hắn cực kì đặc sắc. Mà ả ngực to không biết điều, sỉ vả nàng đã không chăm lo cho chủ tử thật tốt.
Thái tử tức giận, sai một số lượng lớn người đi tìm.
Cát Tường nàng đợi, nghĩ rằng chủ tử có hay không sẽ về phủ, mới khinh công chạy về.
Chỉ là không ngờ đến, bạch y gia gia lại khi dễ chủ tử của nàng!!!
Phượng Vũ An hí hửng thông tri cho tiểu tế, lúc này mới nhận ra a hoàng Cát Tường đang ầm ĩ bảo vệ cho Phượng Họa Lan. Nàng thở ra một hơi kéo Cát Tường lại:
_ Ngươi bình tĩnh chút. Tiểu tế ngoan, ngươi trước đến thư phòng một lúc, được không?
Nguyệt Dạ Long gật đầu, đỏ mặt đặt Phượng Họa Lan trên giường, co chân vụt chạy.
Phượng Vũ An vừa kể tóm lại chuyện cho Cát Tường, vừa mặc y phục vào cho Phượng Họa Lan. Thân nhiệt của Phượng Họa Lan tuy vẫn còn nóng, nhưng nói chung đã không còn nóng như ban đầu nữa, không sợ bỏng. Cát Tường nghe xong, biết mình hiểu lầm tiểu bạch y gia gia, nhưng cũng cao hứng khi biết phu nhân chủ tử đã tác hợp hai người.
Nguyệt Dạ Long đến thư phòng, bắt gặp Phượng Tường vui vẻ, nhưng Lâm Đại Bảo sắc mặt âm u như cả thiên hạ này thiếu nợ ngân lượng của hắn.
_ Tể tức (cháu rể) đến đến. Ngươi mau xem thứ này. Đây là lễ vật của bọn ta
Nguyệt Dạ Long thấy Phượng Tường thừa nhận, nhanh nhẹn chạy đến cạnh hắn, không quên chào Lâm Đại Bảo:
_ Nhạc phụ đại nhân
Lâm Đại Bảo liếc xéo hắn, xoay người đưa lưng cho hắn, tỏ ý ta đây không quan tâm.Phượng Tường bế hắn đặt lên đùi, trải tờ thánh chỉ ban hôn màu vàng trước mặt hắn.
Nguyệt Dạ Long đọc, khóe môi không nhịn được cong lên