Nàng thô bạo nắm tóc hắn, xách lỗ tai hắn lên: “Cút!”
“Ay da, đau đau... Thích khách mỹ nhân, nàng nhẹ tay chút...ay do...đừng lo...đêm nay bổn vương hầu hạ nàng thật hảo tốt mà...á!”
Phượng Họa Lan cuối cùng cũng đẩy đầu thối của hắn ra khỏi, vội vã đứng dậy, chân thon dài ác độc giẫm lên lưng hắn, dồn lực 6 phần!
“Mẹ kiếp, bà mi đến là giết người, là giết tên khốn khiếp nhà ngươi, chứ không cướp sắc biết không đồ thần kinh?”
Hắn tự cởi mặt nạ, cố gắng vuốt tóc dài ra sau, hé lộ dung mạo tuyệt thế.
Làm xong, hắn ngẩn đầu, hai mắt mở to đầy ủy khuất như oán phụ khuê phòng, nước mắt nói đến là đến, mắt đẹp như vậy ngập nước, óng ánh tựa minh châu, từng giọt từng giọt rơi trên gò má trơn mềm của hắn. Đây...là bức tranh mỹ nam rơi lệ nha, rất hiếm, rất đẹp nữa. Được chiêm ngưỡng một lần, chắc chắn đời này kiếp này không thể nào quên.
Phượng Họa Lan thầm kêu khổ, nguy to, yêu nghiệt dở trò sắc dụ, phải nhanh chóng chuồn...
Nhân lúc nàng không phòng bị, hắn vùng lên thoát khỏi. Nàng vì bất ngờ mà giật mình, có nguy cơ ngã đập đầu xuống đất.
Ngay lúc nàng định dồn nội lực đễ đỡ thân thể, liền rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Phượng Họa Lan theo quán tính ôm chặt lấy cánh tay cường tráng kia, đầu kề vào ngực hắn, mắt phượng mở to nhìn khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại trước mắt.
Hắn mỉm cười với nàng. Nụ cười chân thật, đẹp đến chói mắt, đẹp đến đui mù! Hằn nào... hằn nào nữ nhân theo hắn trải dài không đếm hết. Hắn mang mặt nạ, ngược lại là quyết định rất đúng. Yêu nghiệt...yêu nghiệt hại quốc, hại đến an nguy xã tắc!
Một khắc bị sắc dụ, nàng, bất tri giác bị hắn điểm huyệt, ôm đặt trên giường mềm.
Phượng nhãn nàng trợn to hết cỡ nhìn hắn cởi từng tầng áo, không nhịn được mở miệng: “Ngươi...ngươi định làm gì?”
“Thích khách mỹ nhân, bổn vương vẫn là đại nam nhân chân chính, nào có ai nửa đêm lại xông vào khuê phòng nam nhân a? Bởi vậy, nàng phải chịu trách nhiệm với bổn vương, thú bổn vương làm chính thất, dùng kiệu tám người khiên, tam môi lục sính đường hoàng cưới vào cửa. Bổn vương... bổn vương nhất định....sẽ chăm chỉ làm ấm giường mỗi ngày, dùng sức, hảo hảo dùng sức thõa mãn nàng a...” Hắn làm ra vẻ tựa nữ nhân, hai má phiếm hồng e thẹn nói
“Dừng” Phượng Họa Lan quát “Thu ngay bộ dạng ngàn vạn ủy khuất của ngươi cho ta”
Hắn sụt sịt mũi, tiếp tục cởi hết chỉ chừa mỗi chiếc quần cộc. Hắn trở mặt như lật sách, biến thành sói lưu manh vô sỉ!
Hắn cười dâm đãng, chậm rãi ngồi trên giường, bắt lấy bàn chân nho nhỏ của nàng, từ dưới đó vuốt lên, ngón chân, mắt cá chân, đầu gối, đùi thon, mông vểnh. Tuy cách một tầng y phục, nhưng nàng vẫn có cảm giác rất rõ, tê dại nóng như lửa đốt. Khi đến eo nhỏ, hắn dùng lực, nàng ngã vào lồng ngực hắn, eo nhỏ kia thì bị hắn siết chặt. Hắn kề miệng sát tai thơm của nàng, phả khí nóng, lè lưỡi sắc tình liếm qua, sau đó dường như hắn rất thích mùi vị kia, khẽ cắn mút.”A ~ Ngươi thả ta ra....Khốn khiếp”
Phượng Họa Lan lần đầu tiên trong hai kiếp bị khi dễ trong bất lực. Cảm giác này, thật- rất- khó-chịu a.
Cách cuối cùng!
Nàng điều khiển hỏa thuật trong người, truyền ra ngoài thân thể. Thân thể nhiệt độ tức khắc nóng lên, càng lúc càng nóng, cơ hồ nghe được mùi khét của y phục.
Nguyệt Dạ Long phì cười, bên tai nàng ngâm nga: “Mạnh chút nữa đi, để xem nàng có đốt chết bổn vương được không”
Phượng Họa Lan bị hắn khiêu khích, không chút kiêng nể nữa, lửa bốc lên, từ trên người nàng từng ngọn lửa đỏ rực sáng cả căn phòng bùng cháy dữ dội, phượng nhãn màu tím hóa một nửa màu đỏ.
Nguyệt Dạ Long cũng không bỏ chạy, ôm nàng, vẻ mặt như xem kịch vui.
Không đúng! Hắn sao lại không bị hỏa thuật dọa chạy? Vẻ mặt kia là thế nào?
Đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua đầu nàng...
Một, hắn, hoàn toàn miễn nhiễm với hỏa.
Hai, nàng...nàng đã vừa tự đốt sạch y phục mình, đỡ cho hắn cởi.
Aaaaaaaaaaaa
Lão thiên, ông mau cho ta đạo sấm sét chết đi. Ta không còn mặt mũi sống nữa. Tuổi thật đã gần 40 mà còn bị một đứa nhóc dắt mũi!
Nguyệt Dạ Long mắt nhộn tình dục, đè nàng trên giường, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mà hắn rất thích kia hôn mút, quyện vào, nuốt xuống cả lời nàng định mắng.
Sau nụ hôn dài, đến khi nàng thiếu dưỡng khí trầm trọng mới chịu thả ra. Hắn nhìn nàng thở dốc dưới thân, cười dịu dàng: “Từ giây phút giao đấu, ngửi mùi hương trên người nàng, vi phu đã biết người đến là ai rồi.”
Phượng Họa Lan sau màn thở dốc, kinh ngạc: “Sao ngươi biết ta ở trong phòng? Là cố ý hay vô tình?”
Nguyệt Dạ Long kéo chăn, ôm nàng cùng chung một chăn, chậm rãi nói: “Phủ của vi phu toàn bộ là nam, không hề có nữ hầu. Nữ nhân duy nhất là thủ hạ Sử Tiêu Dung, mùi của nàng ta vi phu vốn rất quen. Hôm nay sau khi nghị sự, vi phu phát hiện mùi lạ nên đuổi theo.”
Phượng Họa Lan ra vẻ rất lắng nghe câu hỏi của hắn, kì thực đang cố gắng, di chuyển nội lực, tìm cách tự giải huyệt.
Ánh mắt hắn mang theo ý cười, trắng trợn hôn một cái lên má nàng: “Lan Lan à, giải được huyệt nàng định chạy sao? Cứ trần truồng chạy? Ay da, khó coi lắm. Mất hết thể diện của Trấn Quốc công chúa Hỏa Phượng quốc a”
Câu nói của hắn làm nàng khựng lại.
Mẹ nó, khốn nạn, hắn là con giun trong bụng nàng sao? Cố ý khiêu khích nhẫn nại của nàng?
Nhưng mà...lời hắn nói, không thể thừa nhận là đúng a.
Trong lòng nàng khóc ròng, tại sao lại dây vào thứ yêu nghiệt này? Lão thiên, nàng sống ác lắm sao???
Tay hư của hắn lần mò, sờ nắn eo nàng, từ eo trượt lên...
“Cút” Nàng trừng mắt
Hắn ủy khuất khịt mũi, tay trực tiếp chụp lên ngực, xoa nắn vân vê, khẽ gảy đỉnh anh đào: “Lan Lan oan uổng quá. Có nam nhân nào mà nhìn thấy nữ nhân trong lòng nằm mời gọi trên giường mà không động sắc tâm? Lan Lan, là tại nàng câu dẫn vi phu, vi phu chỉ nghe lệnh”
Cái gì mà câu dẫn? Cái gì mà nghe lệnh? Ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen. Nàng có thể nói được gì đây?
“Nguyệt Dạ Long, ngươi còn dám đụng vào người ta, ta nhất định cắt tay thối của ngươi ngay!”
Hai má nàng đỏ rực, hơi thở cũng nhộn nhạo, ngực phập phồng lên xuống.
Nguyệt Dạ Long không đành lòng rút tay về, cúi đầu gặm môi nàng trả thù bù lại.
Hắn biết, Lan Lan một khi tức giận, ực, cái gì cũng dám làm nha. Ít nhất đến khi chưa chiếm được toàn bộ tâm nàng thì không được manh động. Giống như lãnh binh đánh giặc, muốn thắng trận dễ dàng, phải tốn nhiều công sức, dụng trí a.