Nền đất tụ những vũng nước lớn do trận mưa chiều qua trút xuống, mặt trời vừa mọc chiếu những tia nắng nhè nhẹ, khí trời trong lành dễ chịu, trên lá vẫn còn vươn những giọt sương long lanh của ngày sớm.
Một đoàn người hối hả chạy. Dẫn đầu là một nam tử cao lớn, dung mạo cực soái vận long bào vàng óng dày cộm, bộ dạng lúc này rất gấp gáp. Theo sau hắn là hài tử, còn có thái y, cung nữ, đại thần gì gì đó thành một hàng dài.
Mà trước cửa một căn phòng hoa lệ, nam tử vận hắc y lúc này không che dấu nổi vẻ bối rối đi qua đi lại trước cửa. Hắn dung mạo tuyệt đẹp đến hít thở không thông, phượng nhãn màu tím cực phẩm, còn có mái tóc tím dài đến lưng được hắn bới nửa gài một cây trâm ngọc. Hắn đưa đôi mắt cực phẩm đó nhìn sang, sau đó hướng người vận long bào đang đến gần hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”
“ Phò mã không cần đa lễ, tỷ tỷ thế nào? “Phượng Tường bộ dáng lo lắng không kém
“Nàng ấy chưa sinh, không sao, bà mụ sớm đã chuẩn bị chu đáo. “Lâm Đại Bảo thở dài
“Cô gia đừng lo, cô cô nhất định sinh hạ tỷ tỷ thành công. “ Hài tử trầm giọng khuyên
_”Ân, Phong nhi thật ngoan. “Lâm Đại Bảo xoa xoa đầu nam hài
Hỏa Phượng quốc là đất nước nhỏ nằm sát biển, khí hậu nóng quanh năm, vào hè mưa xối xả, phong cảnh hữu tình, nổi danh về giống ngựa chiến to khỏe và rừng đầy tài nguyên gỗ, từ đó kỵ binh và thủy binh cực kì phát triển.
Từ thuở lập quốc, tỷ tỷ ruột của thế tổ quyết đoán không thua nam nhân, phụ tá hoàng đế diệt thù trong giặc ngoài, chấn chỉnh hậu cung, đem đất nước ngày một phồn hoa. Thế́ tổ xúc động, liền lập chức Trấn quốc công chúa, được phép tham dự triều chính, chấp chưởng lục cung, nạp nam thiếp, thậm chí có thể phế đế. Chức Trấn Quốc công chúa chỉ có thể dành nữ tử chính thất, không bắt buộc mang họ nội, và người có quyền phế bỏ Trấn Quốc công chúa là vị Trấn Quốc công chúa đương nhiệm, ngay cả hoàng đế cũng không dám làm bậy.
Trấn Quốc công chúa hiện nay là Phượng Vũ An vừa qua 16, phò mã là Lâm Đại Bảo giáo chủ Ma Vực Tà Y tròn 18 tuổi, vẫn không có nạp nam thiếp.
Hoàng đế Phượng Tường hiện có ba hoàng tử: Thái tử Phượng Lăng Phong tròn 9 tuổi, nhị hoàng tử Phượng Lâm 8 tuổi và tam hoàng tử Phượng Hà mới 5 tuổi.
Phượng Tường cau mày, hơi thở dần lạnh. Tuy nói Phượng Vũ An là tỷ tỷ hắn, nhưng hắn hơn nàng cả 12 tuổi. Từ nhỏ, hắn đã thầm thích nàng, hận chính thân phận hai người mà hắn mãi chỉ có thể ở phía sau hảo hảo bảo hộ nàng, trơ mắt nhìn nàng bên cạnh hạnh phúc cùng nam nhân khác.
Sáng sớm vừa ngồi trên long ỷ, chưa kịp bắt đầu triều chính thì nghe tin Trấn Quốc công chúa chuyển mình muốn sanh, hắn lập tức bỏ việc triều chính, bắt bá quan văn võ, cung nữ, thái giám, triệu tập toàn bộ thái y viện thần tốc tiến thẳng đến phủ đệ của Trấn Quốc công chúa. Hắn thật sự rất cao hứng, là cao hứng a, mặc dù biết đây là hài tử của nàng với người khác, nhưng hắn vẫn ôm hi vọng rằng: biết đâu hài tử sẽ giống nàng, để hắn xem thành bảo bối yêu thương toàn tâm toàn ý.Lúc này, chúng đại thần đều ở đại sảnh chờ, còn hoàng đế bọn họ đã sớm đứng đợi trước phòng nghỉ của Trấn Quốc công chúa. Không khí ngưng trọng đến nghẹt thở, ai cũng trầm mặc không dám hó hé một câu.
Bầu trời đang trong vắt đột nhiên tối sầm, một màu đỏ sẫm xuất hiện, mây cuộn thành từng vòng trước của phòng của Trấn Quốc công chúa, gió thổi từng đợt mãnh liệt lạnh buốt.
Lão đầu râu tóc bạc phơ nghiêm mặt, giơ tay bấm ngón, cước bộ vội vàng bước ra ngoài. Hàng trăm kì thú thức giấc không ngừng gào thét thấu tận trời, chim bay khắp nơi tán loạn.
“ Lão sư, có việc gì không ổn sao?” Thừa tướng nhíu mày vuốt bộ râu đen, dáng vẻ kính cẩn đến gần hỏi
Lão đầu đó là nguyên lão tam triều, thuật bói toán vô cùng chuẩn xác, hiện tượng lạ như thế chắc phải có chuyện chẳng lành rồi, nhìn bộ mặt nghiêm trọng của lão là rõ.
“Ha ha, thừa tướng đại nhân quá lo, bần đạo mặc dù chưa từng nhìn thấy hiện tượng kì lạ thế này, nhưng trong sách từng nói qua, đây là biểu thị cho hoàng đế nhất thống thiên hạ, khi hài tử mang trọng trách ấy sinh thành, long sẽ gầm, phượng sẽ kêu. Này chẳng phải Trấn Quốc công chúa đang lâm bồn sao, hoàng đế nhất thống thiên hạ chỉ sợ là hài tử đó đi.”
Chúng đại thần vừa kinh sợ vừa hoan hỉ ồn ào nhộn nhịp cả lên, nháy mắt đại sảnh không còn vẻ ngưng trọng như trước nữa.
Phượng Lăng Phong còn nhỏ, nhìn thấy hiện tượng lạ không khỏi sợ hãi nấp sau lưng phụ hoàng hắn, khẽ hô nhỏ một tiếng. Phượng Tường và Lâm Đại Bảo võ công cực tốt, nghe tiếng hô liền không hẹn nhìn xung quanh, thần sắc thoáng trầm hơn một chút.
“ Công chúa xin hãy cố gắng lên, còn một chút nữa thôi!!!” Tiếng bà mụ vang lên từ bên trong, sau đó là tiếng la cực kì thống khổ của nữ lôi sự chú ý của hai đại nam nhân trở lại.
“An nhi!!! “ Lâm Đại Bảo nghe tiếng nữ tử bên trong la làm hắn đau không nói nổi, nếu sớm biết sanh hài tử đau như thế thì thà không sanh a.
“Là nữ tử, là một nữ tử. Chúc mừng Trấn Quốc công chúa. “Bà mụ la to.
Cùng lúc, một tiếng thét âm vang đầy nội lực ( long ngâm) và tiếng kêu thanh thoát vang lên ( phượng kêu), truyền khắp thiên hạ.
Bá quan văn võ ngoài đại sảnh nghe hai tiếng ấy rõ ràng, không hẹn cùng quỳ xuống hướng trời cao tạ ơn.
Bà mụ ôm hài tử trong bao lụa tím thêu long phượng chỉ trắng, vẻ mặt tươi cười như hoa bước ra. Chưa kịp mở lời thì một thân ảnh màu đen xoẹt qua nhanh như chớp, kế đến là bóng dáng màu vàng oai phong cũng vào trong, bỏ bà đứng ngây người trước cửa.
Bên ngoài bầu trời đã đẹp trở lại, cả phủ toàn tiếng chúc mừng tiểu Trấn Quốc công chúa. Phượng Lăng Phong chạy đến bên cạnh bà, vẻ tò mò nhón chân muốn nhìn cái tỷ tỷ.
“Thái tử điện hạ. “Bà mụ cúi đầu
“ Ân miễn lễ, cho bổn cung bế chút a.”
Phượng Lăng Phong giơ bàn tay mũm mĩm ra đón lấy
A, thật nhỏ. Tỷ tỷ trắng như bạch ngọc, màu tím càng nổi bật tỷ ấy hơn, mắt nhắm nghiền im lặng say giấc, không khóc cũng không nháo. Phượng Lăng Phong vẻ mặt say mê nhìn không chớp mắt, đám a hoàng nô dịch trong phủ len lén đưa mắt nhìn không dám ồn ào quấy nhiễu.
“Vì sao tỷ không khóc?” Phượng Lăng Phong mắt vẫn không rời tỷ tỷ hắn hỏi
“ Bẩm thái tử thứ tội, lão nô thật không rõ. “ Bà mụ tưởng hắn muốn phạt liền biến sắc quỳ xuống thỉnh tội
Phàm là hài tử mới sinh đều khóc, đây là lần đầu bà thấy trường hợp lạ thường thế a.
Phượng Lăng Phong mỉm cười khoát tay: “ Bổn cung chỉ thắc mắc không có ý trách ngươi, lui xuống chờ lĩnh thưởng đi.”
Bà mụ thở phào hành lễ tạ ơn, sau đó liền theo a hoàng ly khai.