Phượng Vũ An lúc ấy đang cùng Lâm Đại Bảo chuẩn bị dùng bữa, Cát Tường đột nhiên xông vào, bảo ở viện nữ nhi xảy ra chuyện không hay rồi, hại nàng và trượng phu bị dọa sợ, vội chạy đến xem tình hình.
Ai ngờ được, vô tình lại bắt gặp cảnh tượng “ uyên ương hí thủy” tươi mát nha!!!
Tiếc là chưa xem được gì, hình như tiểu tế phát hiện, đuổi Tiểu Bạch Cầu ra ngoài, đồng thời “đuổi khéo” người bên ngoài rình coi.
Vốn dĩ nàng muốn mặt dày ở lại, thế nhưng trượng phu nổi thú tính bế nàng về phòng, thật sự “ uyên ương hí thủy” với nàng cả buổi, hại nàng ở trên giường một ngày tròn.
Sắp đến ngày an táng và đăng cơ, lượng công việc nhiều đến nghẹt thở, nữ nhi bảo bối làm không nghỉ ngơi, cũng may là tiểu tế lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc. Nàng cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng công việc của nàng cũng nhiều không kém a.
Năm ngày sau
Hôm nay là ngày an táng linh cữu hai đời hoàng đế vào hoàng lăng. Sau khi xong, hôm sau sẽ lễ đăng cơ của tân đế Phượng Lâm. Tất cả đều đã chuẩn bị chu đáo, không xa hoa rầm rộ nhưng lại trang nghiêm và đầy đủ lễ nghi.
Nguyệt Dạ Long cầm lấy bút than, cẩn thận vẽ mày cho Phượng Họa Lan. Cát Tường đã dần quen với việc này, ở một góc tán nhuyễn lá cây làm nước sơn móng tay mới cho chủ tử.
Phượng Họa Lan thay triều phục màu đỏ, ngã người tựa trên ghế, mắt khép hờ để hắn kẻ mày cho nàng, mái tóc tím xõa ra chảy dài xuống quá đất.
Vẽ mày, thoa một ít phấn, lại dán lên trán một cái hoa điền bằng vàng điểm ngọc, Nguyệt Dạ Long nheo mắt đánh giá, mở miệng hỏi:
_ Lan Lan, nàng muốn son môi màu gì?
_ Tùy ngươi. Phượng Họa Lan đáp, không buồn mở mắt
Nguyệt Dạ Long nhìn nhìn, sau đó vươn tay lấy hộp son môi màu đỏ hương mật ngọt lịm. Hắn tỉ mỉ son, hai mắt hổ phách không hề dời khỏi môi đỏ, âm thầm nuốt nước bọt. Aizzz, tối nay nhất định tìm cách nếm thử mới được a.
Cát Tường nâng tay chủ tử, muốn sơn móng tay, thế nhưng đã bị Nguyệt Dạ Long đoạt lấy. Nguyệt Dạ Long nâng bàn tay như ngọc mềm mại của nàng, siết trong bàn tay to của mình trầm giọng:
_ Ngươi ra ngoài trước, mang cả con heo kia ra luôn.
Cát Tường thấp giọng dạ một tiếng, con heo mà vương gia nói đến, chính là cái Tiểu Bạch Cầu a. Tiểu Bạch Cầu đáng thương bây giờ không dám lên tiếng kháng nghị, tùy ý để Cát Tường ôm ra ngoài.
Nguyệt Dạ Long cầm lấy, sơn móng tay màu đỏ cho nàng. Mùi hoa thoang thoảng xông vào mũi, vừa dịu dàng vừa thoải mái khó tả.
Sơn xong, hắn đặt tay nàng lên gối mềm để khô, vòng ra phía sau cầm cây lược ngọc, chải mái tóc dài mượt như thác của nàng.
Mái tóc nàng quá mềm mại nên không thể vấn lên tạo kiểu, Nguyệt Dạ Long thoa một ít dầu hoa quế lên, dùng toàn bộ tài năng của hắn vấn một kiểu tóc cầu kì nhất, kĩ lưỡng chọn thoa cài, diêu vàng và mão mang lên giúp nàng. Nhìn thấy ấn kí đỏ rực hình hoa bỉ ngạn nơi cổ, ngón trỏ thon dài như ngọc xoa nhẹ nơi ấy.
_ Lan Lan, nó thật đẹp.
_ Trên trán ngươi không phải cũng có cái bớt hình ngọn lửa giống như thứ này sao, có gì mà đẹp? Phượng Họa Lan mở mắt, hài lòng nhìn mình trong gương đồng.
Nguyệt Dạ Long mở hộp trang sức trên bàn, lấy bộ móng tay giả bằng vàng đeo vào bàn tay sơn móng màu đỏ. Xong hết thảy mới nói:
_ Lan Lan, đã xong rồi. Nàng vào cung đi.
_ Ân, hảo tốt. Phượng Họa Lan đứng dậy, cao quý thoát tục bước ra khỏi phòng trong, ánh mắt lóe lên hàn quang đao phong.