Đầu tiên, Tân đế phải đợi từ ngoài cửa cung, đón ánh nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới. Tiếp đó, Tân đế sẽ được kiệu rồng rước đến điện Thái Cực. Trao long bào, đội mão, bái lạy thần linh tiên đế.....xong, bắt đầu buổi thiết triều đầu tiên, kết thúc bằng một buổi tiệc siêu cấp hoành tráng tại Vân Hòa điện.
Vì lịch trình dài như vậy, Phượng Lâm phải thức giấc từ khi trời chưa sáng. Dùng qua một ít điểm tâm, mặc triều phục, làm tóc....hơn một canh giờ, gật gà gật gù được thái giám hộ tống đứng đợi ở trước cửa cung.
Bà nó, nửa đêm nửa hôm bắt hắn dậy, buồn ngủ chết mất! Mà buổi lễ hôm nay có hoàn thành được không, bày vẽ làm lớn chi tốn quốc khố, để hắn lấy số ngân lượng đó đi kỹ viện phải đỡ lãng phí hơn không? Vậy mà tỷ tỷ không đồng ý. Phượng Lâm càu nhàu bực bội.
Đi cùng Phượng Lâm còn có Phượng Hà, hắn cũng giận tím mặt gào thét trong lòng. Cái mẹ gì vậy? Hoàng huynh đăng cơ mắc mớ gì mà hắn cũng phải có mặt, có mặt thì cũng thôi đi, sao lại bắt hắn phải đi bên cạnh kiệu rồng chứ, có lầm không, phải đợi ở ngoài cửa cung chung luôn đó!!! Rõ là tỷ tỷ ngược đãi bọn hắn a.
Oán thì oán, chửi thì chửi thầm trong lòng thôi, bọn hắn không có gan đối nghịch với tỷ tỷ đâu!
Phương lão heo trái lại tinh thần hăng hái phấn chấn vô cùng, cả đêm không ngủ. Ha hả, chỉ ngày mai, ngày mai thôi, Hỏa Phượng quốc sẽ là của lão.
Điện Thái cực
Phượng Họa Lan ngã người tựa vào ghế quý phi, rãnh rỗi chọc chọc cái bụng to của Tiểu Bạch Cầu đang ngủ trong ngực áo, khiến nó quơ quơ hai chi trước phản đối.
Ánh nắng dần lên, hai hàng văn võ sớm đã có mặt đầy đủ, thẳng thắt lưng đứng oai nghiêm.
Về phần các sứ thần, họ cũng không phải con dân Hỏa Phượng quốc, được an bày chỗ ngồi có rèm che cách không xa hai hàng bá quan.
Trong số sứ thần, Nguyệt Dạ Long có thân phận cao nhất, được ưu tiên ngồi ghế đệm, có bàn đặt rượi và điểm tâm, ngồi riêng một bậc cao.
Hôm nay hắn mặc y phục của vương gia ở Nguyệt Thần quốc, áo cổ cao bằng tơ tằm, mềm nhẹ, trên áo trắng thêu rồng đen uy vũ, khí thế bức người, đeo đai lưng màu đen nạm huyết ngọc tôn lên cái eo thon của hắn. Mái tóc đen mượt còn ẩm ướt xõa ra, mặt nạ bạc quanh năm lãnh đạm che hơn nửa dung mạo. Hắn ngồi đó, bàn tay thon dài vuốt ve tách trà nóng bằng sứ, từng động tác thanh nhã cao quý khó tả, mị nhãn bức người, tuy không làm hành động gì nhưng cũng khiến người khác không thể dời mắt, tựa như bậc đế vương uy quyền bẩm sinh.
Hắn nhìn sắc trời, lại lén nhìn Phượng Họa Lan.
Lan Lan của hắn lần đầu mặc triều phục màu vàng kim chói mắt, vạt váy dài, rất dài quét đất, trên thêu phượng vĩ tung cánh, còn có nhiều họa tiết nhỏ tinh tế khác, góp phần làm nổi bật phượng vĩ giống hệt như thật. Nàng cố ý trang điểm đậm, dung mạo khuynh thành trở nên sắc bén hung ác, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người khác sợ hãi, trán điểm đơn giản một giọt nước vẽ bằng chu sa đỏ, mái tóc tím nằm gọn dưới châu sai bằng vàng, môi anh đào nhỏ đỏ như máu, phượng nhãn màu tím vẫn lạnh lẽo không cảm xúc. Môi đỏ a, không biết là mùi gì đây? Là mùi hoa mẫu đơn trộn mật, hay là mỡ heo bóng bẩy mùi sen,.... Ách, thật muốn nếm thử một tí a
Phượng Họa Lan cảm nhận ánh mắt nóng rực không ngừng bắn tới, hơi khó chịu nhìn lại, trừng mắt với hắn, đáp lại là cái cười ngu không thể ngu hơn của đối phương.
Phượng Họa Lan ngó lơ hắn, đột nhiên nhớ đến điều gì, nàng xách hai lỗ tai Tiểu Bạch Cầu, khiến nó vì bị đau mà tỉnh dậy.
_ Tiểu Bạch Cầu, ta có chuyện giao cho ngươi, hoàn thành tốt sẽ có đùi gà ngon ăn.
Tiểu Bạch Cầu nháy mắt không còn vẻ kèm nhèm ngái ngủ, bộ dáng nghiêm túc, hai mắt lưu ly nhìn nàng, mỹ nhân có gì giao phó, gia gia sẽ tận lực. Ực, đùi gà nữa...
_ Ngươi phải ở bên cạnh mẫu thân ta một khắc cũng không được rời. Nếu có người ức hiếp mẫu thân, cắn chết hắn cho ta, rõ chưa?
Tiểu Bạch Cầu điên cuồng vẫy đuôi, mỹ nhân yên tâm, chút chuyện đó giao cho gia gia. Nó nhận lệnh, nhảy xuống khỏi người Phượng Họa Lan, lon ton lê thân mập chạy đến chỗ ngồi của Phượng Vũ An cách một long ỷ.
Phượng Vũ An tâm tư đơn thuần, rất yêu thích vật nuôi, làm sao từ chối nổi mị lực của loài vật có sức hút nhất Thần Minh đại lục, bế nó lên, ôm, vuốt vuốt, sờ sờ, hôn nhẹ...đủ loại, yêu thích không buôn tay.
Nếu Lâm Đại Bảo không phải bận việc canh giữ nơi khác, nhìn thấy cảnh này, nhất định tiểu Bạch Cầu cũng sẽ bị quay chín.
Chín lần kèn sừng trâu thổi lên, nhất tề các quần thần bày ra biểu tình nghiêm túc cúi đầu. Cỗ kiệu rồng vàng tắm ánh nắng sớm, hào quang rực rỡ tôn quý được mười sáu thị vệ to khỏe nâng vào. Đến trước tấm thảm màu đỏ, bọn họ hạ kiệu.
Phượng Hà phát huy tác dụng, hắn vén rèm lụa, vươn tay đỡ Phượng Lâm bước xuống kiệu.
Phượng Lâm hít sâu một hơi, lập tức bày ra khí thế đế vương, ưỡn ngực ngẩn cao đầu, một tay nắm lại, một tay để sau lưng, chậm rãi bước lên, hướng đến chính điện.
Phượng Họa Lan và Phượng Vũ An đồng loạt đứng lên. Khi thấy hắn bước đến trước mặt, Phượng Họa Lan lấy ra chiếu chỉ ban ngôi, cao giọng đọc.
Đọc xong chiếu chỉ, nàng quét mắt qua đám quần thần, lãnh đạm hỏi:
_ Các ngươi có ý kiến gì không?
Theo đúng nghi thức, tất cả các quần thần sẽ cúi chào đồng thanh:“ Chúng thần không dám” rồi sẽ đến nghi thức truyền ngôi.
Thế nhưng lần này không giống như vậy....
Trước khi quần thần kịp mở miệng, Phượng Dục bước ra hàng ngũ, hất cằm nói lớn:
_ Lão thần không phục.
Triều thần và sứ giả ngạc nhiên vô cùng. Phượng Lâm bắt đầu nhập vai “diễn sâu”
_ Phản rồi, ngươi có quyền gì lên tiếng phản đối trẫm?
Phượng Họa Lan cong môi, xem ra sắp tới rồi.
Mà Phương Lão heo khinh thường xì một tiếng, xoa xoa chiếc nhẫn ngọc to trên ngón tay cái lão:
_ Ngươi chưa đăng cơ mà đã dám xưng trẫm rồi, thật quả là ngông cuồng. Ngươi yếu đuối bất tài, không thể trị quốc. Thứ cho lão thần bất kính, lão thần thấy, hay rằng để lão thần đăng cơ thì tốt hơn.
Bốn bề ngạc nhiên tròn mắt. Phượng Họa Lan im lặng cho ý kiến, Phượng Vũ An không hề biết hôm nay phản động, kinh ngạc qua đi, nghe những lời nói lão khiến nàng giận dữ:
_ Thật là đại nghịch bất đạo không biết tôn ti trật tự. Người đâu, lôi hắn vào ngục, bãi bỏ chức quan!
Đáng lí người bình thường nghe những lời như vậy, sẽ sợ hãi xin tha, lão ta trái lại một phen cười lớn vỗ tay:
_ Ha ha, đại mỹ nhân à, để xem họ có thể lôi ta vào ngục được không!
Thị vệ nghe lệnh Trấn Quốc công chúa chạy vào, nhưng vừa vào đến cổng đột nhiên ngã ngụy xuống, không còn hơi sức.
Biến cố xảy đến quá bất ngờ, quần thần và sứ giả ôm ngực, mắt trợn to không còn hơi sức đồng loạt ngã xuống. Phượng Vũ An bị một màn này dọa cho sợ hãi, lo lắng nhìn nữ nhi bảo bối.
Phượng Họa Lan đánh ánh mắt trấn an sang cho mẫu thân, tiếp đó cũng ôm ngực ngã xuống.
Phượng Lâm diễn thái quá, ngã xuống rồi mà trợn mắt, lê lết ôm ngực nhảy như lên cơn động kinh. Phượng Họa Lan phải nhéo”nhẹ” vào hông hắn, hắn mới yên phận.
Phương lão heo ha hả cười, chậm chậm tiến lên đại điện, đột nhiên lão nhớ đến điều gì, xoay đầu:
_ Tại....tại sao ngươi không dính mê dược?