Hỏa Phượng quốc đời thứ 8, Hoàng đế Phượng Lăng Phong ngự trị năm thứ ba.
Tháng sáu âm lịch
Trời về đêm mưa tầm tã. Cũng đúng, vào cuối tháng năm chính là mùa mưa của Hỏa Phượng quốc, sáng nắng chiều mưa, cơn mưa càng về những ngày sau càng lớn. Nhưng hôm nay, mưa từ sáng sớm đến tối vẫn còn, cơn mưa lại lớn bất thường mang theo gió lốc cuồng phong, nước sông dâng cao tràn vào nơi trũng thấp gây ngập nhẹ, sấm sét tựa giao long không ngừng bay loạn trên trời đen.
Tiếng vó ngựa dồn dập. Ngựa chiến hùng dũng đạp trên bùn đất hướng kinh thành không ngừng chạy. Mưa càng lớn hơn, gió quất vào mặt đau rát, bụi cùng đêm tối rất khó nhìn đường.
Tên lính thầm chửi đổng một câu, sau đó giơ tay mong che chắn được một ít.
Nhưng hắn vừa giơ tay, thì ầm một tiếng, ngựa chiến hí một hơi dài hất hắn ngã xuống, bản thân con ngựa cũng bị ngã oạt xuống theo sau.
Hắn khó nhọc vịn đất đứng lên, miệng đi trước hành động:
"Hỗn xược, ngươi có biết ta đang gấp lắm không? Ta nói ngươi biết, ngươi làm chậm trễ chuyện của ta thì đồng nghĩa với việc chậm trễ vận mệnh đất nước đó biết không!!!"
Đối diện, cũng là một tên lính với ngựa chiến. Hắn ta lảo đảo thân mình ổn định, nghe bên kia mắng nào có chịu thua kém: "Đồ chó má nhà ngươi. Chuyện của ngươi làm sao gấp bằng chuyện của ta. Chuyện của ta mới quan trọng liên quan đến vận mệnh đất nước."
Hai người nói xong nhìn đối phương, nhất thời kinh ngạc. Một bên là tên lính chuyên đưa tin trên chiến trường, quan phục màu nâu giáp viền đỏ, bên kia lại là lính truyền tin của hoàng cung đến biên giới mặc quan phục màu vàng giáp bạc.
"Ngươi....đang yên đang lành lại truyền tin đến biên giới làm gì?" Tên lính ấm ách hỏi, đột nhiên hắn sợ hãi, có cảm giác bất an cực kì
Tên lính bên kia không nhịn được khóc rống lên, hắn ta đáp lại: "Còn gì nữa, Thái Thượng Hoàng long thể nhiễm bạo bệnh băng hà rồi. Ta vội nghe lệnh Trấn Quốc công chúa ngày đêm chạy đến chiến trường báo cho Hoàng đế bệ hạ biết."
Tên lính tái mặt quỳ xuống, trợn mắt không dám tin, lí nhí: "Ngươi báo bệ hạ ngài cũng không nghe được gì nữa đâu, bệ hạ...bệ hạ..."
Tên lính hoàng cung giật mình, hắn ta thật mong là mưa lớn quá, bản thân nghe lầm. Hắn ta nắm cổ áo tên lính biên cương, quát hỏi: "Ngươi nói cái gì???? Nói lớn lên"
Nước mắt rơi trên mặt tên lính biên cương, hắn cuối cùng dùng hết dũng khí nói: "Bệ hạ trúng tên độc cũng băng hà rồi!!!"
Một tiếng sét đinh tai nhức óc xuyên thủng trời đêm.
Hai tên lính giật mình, vội lên ngựa, chào nhau rồi chạy theo hai hướng ngược nhau.
Ôi lão thiên, không lẽ vận mệnh của Hỏa Phượng quốc đã sắp kết thúc?
⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛⌛
Hoàng cung Hỏa Phượng quốc
Dưỡng Tâm điện của Thái Thượng hoàng
Phượng Vũ An sắc mặt trắng bệch, bả vai gầy run run đập mạnh tay xuống bàn quát lớn: "Vô năng, vô năng, các người ngoại trừ câu nói này thì còn câu nào khác nữa không? Bổn cung nói cho các ngươi biết, cho dù không cứu được cũng phải cầm chừng hơi thở cho bổn cung. Nếu hoàng đệ hoăng thệ(chết) bổn cung giám hứa với các ngươi, không chỉ các ngươi mà cửu tộc của các ngươi cũng sẽ tuẫn táng cùng, rõ chưa!!!"
Bên trong nội điện, thái y trong thái y viện toàn bộ quỳ rạp xuống không dám ngẩn đầu.
Lâm Đại Bảo vừa lúc từ trong phòng bước ra, hắn thở dài mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm đen.
"Nương tử, bình tĩnh một chút. Các vị thái y đã tận lực, nàng đừng trách họ nữa"
Phượng Vũ An nhào vào vòng ôm của trượng phu, nàng cũng rất mệt mỏi cùng bất lực.
Lâm Đại Bảo phất tay bảo thái y lui ra ngoài. Các đại thần cũng không quản trời mưa tầm tã nhếch nhác đợi đầy ngoài sảnh điện chật cứng.
Trong phòng ngủ to hoa lệ đầy người, Phượng Tường yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái xanh, gầy trơ xương, tóc đã bạc rất nhiều. Phượng Lâm và Phượng Hà ở hai bên túc trực. Quỳ dưới long sàng là đám phi tần của hai đời hoàng đế khóc nháo om sòm, ngoại trừ Thái hậu và ba vị Thái phi thân phận cao nhất hậu cung.
Thái hậu là mẫu hậu thân sinh của hoàng đế Phượng Lăng Phong, bà ấy ngồi trên ghế quý phi rất gần long sàng, mắt khép hờ tay cầm chuỗi hạt tràng niệm phật. Đức thái phi ngồi cạnh Thái hậu, cách bà một cái bàn gỗ hoa lê, bàn tay đeo móng vàng gõ gõ lách cách từng nhịp. Hiền thái phi không lên tiếng ngồi an tĩnh, hốc mắt đỏ lên, tay siết chặt tú khăn. Thần thái phi cúi mặt, bên ngoài nhìn mụ ta rất đau khổ, nhưng thật ra dưới đáy mắt mụ ta đầy tia đắc ý cùng ngoan lệ, hiển nhiên là mong lão hồ li mau chết đi ấy chứ.
Nhận thấy đám tần phi phẩm cấp thấp phía dưới quá ồn ào, Thái hậu buông hạt tràng trong tay xuống:
"Khóc nháo cái gì, Thái thượng hoàng chưa băng hà, các ngươi khóc tang trước sao? Kẻ nào làm quấy nhiễu giấc ngủ của thánh thượng, lập tức lôi ra vả miệng một trăm cái."
Xưa nay Thái hậu hiền hòa, ít khi giận dữ. Mấy phi tần nghe thấy vội nín khóc, thành thành thật thật ngồi yên lặng.
Phượng Lâm nhận thấy Phượng Tường mở mắt, hắn vội nắm lấy cánh tay gầy yếu của phụ hoàng: "Phụ hoàng"
Phượng Hà cũng tiến lại, Phượng Tường khó khắn mở mắt, hơi tỏ ý gọi hai nhi tử lại gần hơn nữa, thều thào dặn dò vài câu, sau đó dường như đã trút hết sức khỏe của hắn, hắn lại khép mắt thở dốc không ngừng.
Hiền Thái phi ngẩn đầu hỏi: "Thái thượng hoàng dặn dò các con chuyện gì?"
"Mẫu phi đừng lo, không có gì to tát, chỉ dặn mọi người đừng quá đau lòng, phụ hoàng....sợ là không chống đỡ nổi nữa." Phượng Hà vừa cười vừa đáp, nhưng không dấu được hai hốc mắt đỏ hoe, thêm bờ vai cương nghị rộng lớn run rẩy không ngừng.
Phượng Vũ An bước vào, vừa vặn nghe không sót một từ, đáy lòng thê lương không thể tả. Nàng lướt qua hàng phi tần cùng Lâm Đại Bảo ngồi trên long sàn, vươn tay vào chăn nắm chặt lấy bàn tay gầy yếu của Phượng Tường.
Phượng Tường gắng gượng mở mắt, thấy bên cạnh là Phượng Vũ An, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, dùng khẩu hình nói hai từ " đừng lo"
"Hoàng đệ, đệ sẽ không sao đâu." Phượng Vũ An quệt nước mắt trên má, nghẹn ngào nói
Phượng Tường khép mắt mỉm cười giễu không cho là đúng.
Phượng Vũ An nhìn chằm chằm hắn, bàn tay hắn đang nắm chặt lấy tay nàng càng lúc càng lỏng, cuối cùng không còn sức lực rơi xuống giường trước những đôi mắt không dám tin của tất cả mọi người trong phòng.