• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Lăng Phong ân cần đỡ Phương Doãn vào chỗ ngồi cạnh hắn.

Phương lão heo đắc ý thẳng thừng khiêu khích lão Hữu thừa tướng gia, lão ngoe nguẩy cái mông to, lúc lắc thân thể mạp mạp về chỗ.

Đã có sự hiện diện của Phương gia, Phượng Tường ho khan vài tiếng, đợi mọi người thật sự im lặng, hắn đưa cho đại nội tổng quản thánh chỉ.

_ Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết

Hoàng Thái tử Phượng Lăng Phong và Đại tiểu thư Tả thừa tướng Phương thị đến tuổi trưởng thành, thành thân vào ngày Thất tịch, khâm ban cho Phương thị làm Hoàng Thái tử phi.

Khâm thử....

Chiếu thư ban ngày thành hôn ngắn đến không thể ngắn hơn, còn không bằng ban hôn cho quan viên, không có một từ ngữ khen ngợi Phương Doãn. Phượng Tường chán ghét nhìn phụ tử lão heo ha hả sung sướng quỳ lạy, đúng là não heo, chiếu chỉ như vậy hắn cũng tạ ơn, còn hãnh diện?

Nguyệt Dạ Long lo lắng nhìn sang Phượng Họa Lan. Không ngờ, nàng vẫn vân đạm phong khinh, nhàn nhau tựa sương, không có bất kì biểu cảm gì khác lạ.

_ Chúng ta đi nơi nào dạo chơi chút đi. Nguyệt Dạ Long đề nghị

_ Hảo. Phượng Họa Lan gật đầu

Sử Tiêu Dung nghe lệnh, khom người tiếp tục cõng Phượng Họa Lan.

_ Ngươi, tên?

Sử Tiêu Dung giật mình, hơn nửa ngày mới nhận ra, là vị tiểu cô nương này hỏi nàng.

_ Tiểu thư, ta là Sử Tiêu Dung.

_ Ân, ngươi khinh công rất tốt. Cũng đạt tầng 6 cấp 3 rồi nhỉ. Phượng Họa Lan rất tự nhiên nói

Nhưng thứ ấy làm Sử Tiêu Dung sợ hãi. Tầng và cấp, chỉ có những người nội lực cấp cao hơn cấp của nàng, mới có thể phán xét được chính xác cấp của nàng hiện tại. Vậy vị tiểu thư này...thể nào nội lực che dấu đáng sợ, đáng sợ đến mức, nàng căn bản không hề cảm nhận được nội lực từ vị tiểu cô nương này a.

_ Ngươi làm thủ hạ của tên khốn kia bao lâu?

_ Tiểu thư, ta làm thủ hạ cho tổ chức của chủ thượng trước khi chủ thượng ngài ấy sinh ra. Sử Tiêu Dung cho dù ghét chủ thượng đến đâu, cũng nhất định phải cung kính, cung kính

Chủ thượng có một tài năng, đó là ai nói xấu hắn, cho dù ở đâu, hắn cũng biết và tất nhiên là...xử lí sau.

_ Haizzz, ta cảm thấy các ngươi rất đáng thương. Phượng Họa Lan thật lòng nói

Sử Tiêu Dung giống như tìm được tri kỉ, trong lòng oanh oanh lệ lệ nhỏ một giọt nước mắt đồng tình.

Quay trở lại với Cát Tường đáng thương bị bỏ lại...

_ Chủ tử, chủ tử, nô tì về rồi

Cát Tường ở bên ngoài cửa nhỏ giọng hô, nhưng đợi lúc lâu vẫn không có động tĩnh.

Chủ tử làm sao vậy, không lẽ!!!

Cát Tường sợ hãi xông vào, trong phòng trống không, một bóng người cũng không thấy.

_ Chủ tử, người ở đâu???? Cát Tường gào thét, chủ tử không lẽ bị bắt cóc

Ba hắc y trên cây ngoáy ngoáy lỗ tai.

_ Này, có nên nói cho tiểu cô nương kia biết không?

_ Ngươi lo chuyện của mình đi. Kệ nàng

_ Phải đó, ngươi mà lo chuyện bao đồng, cẩn thận chọc chủ thượng tức giận, biến ngươi thành thái giám a.

Ba người cảm khái xong, tiếp tục công việc nhàm chán trên cây.

Nguyệt Dạ Long mang nàng đi dạo phố.

Thật ra không hẳn vậy...

Sử Tiêu Dung mang nàng đến một tửu lâu nổi tiếng, bao trọn phòng trên cùng. Căn phòng ấy bài trí rất tốt, đặc biệt từ cửa sổ nơi đó, nàng có thể nhìn toàn bộ khung cảnh của chợ.

Không biết hắn định làm cái trò khỉ gió gì nữa!!!

Sử Tiêu Dung thành thục gọi trước vài món ăn nhẹ, lúc này nàng ấy tựa sát vào bên cửa, ung dung cắn hạt dưa, bộ dạng thoải mái đến Phượng Họa Lan cũng phải ghen tỵ.

Phượng Họa Lan chống cằm nhìn vô vị cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen hơn.

Nguyệt Dạ Long đã ném cái mặt nạ đi nơi nào, hắn rất có phong thái tiểu nam hài ngây thơ đáng yêu, mắt hổ phách chớp chớp long lanh nhìn bên này một chút, ngó bên kia một ít. Người bên đường chằm chằm nhìn hắn, có vài người nhịn không được nhỏ nước miếng tong tong.

Đầu Phượng Họa Lan chảy vài vạch đen sì, tên này không sợ bị bắt cóc bán làm nô lệ sao

Hắn nhanh nhẹn nhảy đến gian hàng bán túi hương của một vị đại thẩm béo.

_ Đại thẩm thẩm xinh đẹp hảo a.

_ Ay da, tiểu hài tử nhà ai lại dễ thương như vậy. Đại thẩm cho ngươi, lần sau ghé đến ủng hộ đại thẩm nữa đó.

Vị đại thẩm béo vừa cảm thán vừa nựng một chút gò má phúng phính của hắn, rất dứt khoát đem tặng hắn hai chiếc túi hương đẹp nhất của quán.

_ Đa tạ đại thẩm xinh đẹp. Chúc đại thẩm hôm nay mua may bán đắt

Nguyệt Dạ Long ôm lấy vật phẩm, ngoan ngoãn cúi chào chạy đi tiếp.

_ Hảo tỷ tỷ, tỷ đẹp quá nha

_ Đây đây, cho tỷ tỷ sờ một chút. Ay da, dễ thương quá. Mang cái này về ăn, ngon lắm, xem như là tỷ tặng đệ nha

_ Thúc thúc, đó là thứ gì, ta chưa nhìn thấy bao giờ, thật lạ

_ Vật nhỏ vật nhỏ không đáng tiền. Thúc thúc cho ngươi, về hảo chơi.

_ Ca ca, ca ca, đệ cũng muốn....

_ Hử, muốn gì cứ nói, ca ca mua cho đệ. Nào nào, đệ thích thứ này phải không? Chủ quán....

_ Tiểu tử lại đây, bà bà cho con.

_ Hảo nam hài, ngươi thấy thích thứ này không? Thứ này nữa, nếu thích thì cho ta thơm má một cái, ta cho ngươi a.

Phượng Họa Lan thiếu nữa ngã từ trên lầu xuống.

Nàng muốn kháng nghị, muốn gào thét, muốn nói rằng, tên khốn đó là Thất hoàng tử trân bảo của Nguyệt Thần quốc hùng mạnh, hắn không thiếu tiền, là các ngươi bị gạt rồi, hỡi con dân Hỏa Phượng quốc, hãy thức tỉnh đi!!!

Sắc dụ, thể loại cẩu huyết như vậy vẫn là lần đầu nàng được lĩnh hội. Thật sự chính là không còn lời nào để nói.

Thảo nào, Nguyệt Dạ Long, tên khốn đó, bảo rằng người thấy khuôn mặt hắn lại là các bà thím dễ dụ, hóa ra là như vậy.

Sử Tiêu Dung vẫn duy trì trạng thái cắn hột dưa, chuyện này, nàng ấy đã quá quen thuộc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK