• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Dạ Long ôm Phượng Họa Lan, nhún chân bay thẳng lên nóc nhà. Phượng Họa Lan vùng vẫy, náo loạn không chịu ngồi yên trong lồng ngực hắn. Nguyệt Dạ Long nhăn mặt, kìm chặt nàng, gầm lên: “Lan Lan, ngồi yên”

Ai ngờ Phượng Họa Lan càng vùng vẫy mạnh hơn, ủy khuất: “Không.... ta không....thích yêu nghiệt. Ngươi....cút a...ợ”

Đầu Nguyệt Dạ Long chảy hắc tuyến. Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhét bình rượu vào tay Phượng Họa Lan, nàng tức khắc ngồi yên, bộ dạng ngốc hề hề ôm lấy như bảo bối, cầm uống.

Sử Tiêu Dung mang áo khoác và vài bình rượu lên, ngoan ngoãn đặt một góc nóc nhà. Nguyệt Dạ Long cầm áo khoác phân phó: “Bảo gã chăm sóc nữ nhân trong phòng thay bổn vương. À, dọn sạch một căn phòng trống, nước sạch, một lát bổn vương và vương phi nghỉ ngơi”

Sử Tiêu Dung dạ một tiếng, vội vội vàng vàng chạy trốn.

Hôm nay trời phá lệ đầy sao. Phượng Họa Lan nằm trên nóc nhà khách điếm. Khách điếm lớn nhất thành, tất nhiên nóc nhà cũng to không thua kém. Nguyệt Dạ Long tháo mặt nạ, vuốt vuốt lại mái tóc, cầm bình rượu trong góc, từng bước nhích lại gần Phượng Họa Lan.

“Tiểu nương tử thật có nhã hứng uống rượu a. Ta uống cùng được không?”

“A, nhóc con, khách khí....ha hả....ực....lại đây với cô nãi nãi”

Phượng Họa Lan say khướt, thấy người đến không mang mặt nạ, nàng thân thiết chủ động vươn tay ngọc kéo hắn, thân thiết quàng tay, đầu tựa vào vai hắn, lại uống một ngụm lớn.

“ A, ta cũng muốn” Nguyệt Dạ Long cong môi, đáy mắt hổ phách xẹt qua tia tính kế, bên tai nàng ám muội khẽ cầu

“Ợ...cho ngươi.” Phượng Họa Lan híp phượng nhãn, nghe hắn nói, chủ động đưa rượu kề sát khóe miệng hắn

Phượng Họa Lan say, hai má đỏ hồng rực rỡ yêu mị, mắt phượng híp thành một đường thẳng, khi mở ra phượng nhãn màu tím long lanh, mông lung không tiêu cự, sáng lấp lánh tuyệt đẹp như sao. Môi hồng nhuận vểnh lên, rượu nhuộm miệng ngọc ướt át mọng nước, ực, nhìn thấy mà miệng lưỡi khô nóng, mang theo hương rượu nhàn nhạt. Đầu tóc mượt hỗn loạn chảy xuống, y phục xốc xếch, như cố ý lộ ra da thịt trắng như bạch ngọc. Khi say, nàng không còn dáng vẻ cùng khí chất cao quý, mà thay vào đó là bộ dáng quyến rũ xinh đẹp, yêu mị như hồ ly, mang thêm vài phần bướng bỉnh đáng yêu, một ít vô lại, còn có biếng nhác thích dựa dẫm hoặc nằm xuống. Lan Lan như vậy, hắn thật chưa thấy qua!

Nguyệt Dạ Long tiếp nhận nàng đút, hắn vươn tay ôm nàng, hãm nàng sâu vào lồng ngực, giọng nói đầy trông đợi đề nghị: “Tiểu nương tử, rượu ngươi không tồi. Ta biết một cách uống rượu mới, còn làm rượu ngon hơn, ngươi dám thử không?”

Phượng Họa Lan nghe khiêu khích, ngón tay thon dài đẩy đẩy ngực hắn, kiêu ngạo đáp ứng: “Cô nãi nãi nói....ợ...nhóc con ngươi...còn mặc tã....cô nãi nãi đã....hắc hắc....ngàn chén không....say....đến....uống”

Long nhãn hổ phách tràn ngập vui vẻ, Lan Lan, đừng trách vi phu a, là nàng đáp ứng ta!

Hắn uống một ngụm đầy, cúi đầu dán môi lên cánh môi mọng của nàng, lưỡi đinh hương đưa đẩy, rượu theo khóe môi hai người chảy ra. Phượng Họa Lan ôm chặt cổ hắn, rất tình nguyện cùng môi lưỡi dây dưa, thả toàn bộ trọng tâm thân thể tựa vào ngực hắn, hai má đỏ rực hơn trước, ngực phập phồng lên xuống. Nguyệt Dạ Long đút hết rượu, không tình nguyện rời khỏi môi nàng, hai mắt lấp lánh nhìn biểu tình của nàng. Phượng Họa Lan chưa thõa mãn liếm liếm môi, chu môi mọng ủy khuất: “Nha...hảo tửu như vậy....cô nãi nãi muốn...tiếp”

Nguyệt Dạ Long cầu còn không được, uống thêm ngụm rượu, tiếp tục cúi đầu, cho nàng 'uống rượu'

Thiên Ngân nơi góc tối gần đó âm thầm siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, rỉ máu, nhưng y cũng không cảm nhận ra, thứ y cảm nhận được chính là trái tim đau đớn xoắn lại muốn vỡ òa, khi y nhìn thấy cung chủ và hắn âu yếm thân mật trước mắt.

Thiên An và Cát Tường bên cạnh đau lòng thay y. Thiên An siết chặt vai trái y, lạnh giọng: “Ngươi thấy rõ chưa? Ngươi nghe lời vi sư, thu lại tâm tư kia đi. Chúng ta trở về.”

Hoa Vũ Lộng và Sử Tiêu Dung thu lại vũ khí, ánh mắt đồng cảm nhìn Thiên Ngân. Hả, sao phải lấy vũ khí ra à. Cái này còn phải hỏi, chủ thượng và chủ thượng phu nhân đang bồi dưỡng tình cảm, ruồi bọ vô tình xuất hiện phá rối, ay da, không nghi ngờ gì nữa, hai người bọn họ sẽ được chủ thượng ưu ái quan tâm lo lắng, ặc....không tốt chút nào!

Mà bên kia, sau màn kích tình, bình rượu đã cạn thấy đáy. Thế nhưng, rượu cạn mà dục vọng của Nguyệt Dạ Long càng lúc càng bành trướng. Hắn thõa mãn liếm liếm môi, nhìn tiểu nhân nhi thở dốc trong ngực. Hắn dùng áo khoác bao nàng lại, ôm nàng rời khỏi.

Sử Tiêu Dung làm việc hiệu quả miễn chê. Phòng dọn sạch sẽ, đốt than ấm áp, thùng tắm nghi ngút khói, trên rải cánh hoa trôi lềnh bềnh. Nguyệt Dạ Long vừa ý, ôm nàng đặt lên giường. Mông vừa chạm giường, Phượng Họa Lan lập tức tháo áo khoác, bĩu môi vứt sang một bên. Nàng cười hi hi, ngoắc ngoắc Nguyệt Dạ Long, dáng vẻ tựa như mấy gã làng chơi trêu ghẹo mỹ nhân, muốn có bao nhiêu vô lại có bấy nhiêu.

Nguyệt Dạ Long nén cười, ngoan ngoãn đến gần. Nha, hóa ra Lan Lan khi say thật tốt, hắn ghi nhớ, sẽ thường xuyên chuốc say nàng....

“Nhóc con...thật soái...” Phượng Họa Lan ôm cổ hắn, tay ngọc nâng cằm hắn lên, rướn phượng nhãn nhìn qua nhìn lại, còn vuốt ve vỗ vỗ hai bên má của hắn, tấm tắc khen ngợi

“Không soái tiểu nương tử không thích. Đẹp không? Hôn hôn một cái” Nguyệt Dạ Long diễn rất đạt, thẹn thùng nghiêng đầu, nhỏ giọng đề nghị, dưới đáy mắt tràn ngập âm mưu cùng vui sướng

Cừu con đáng thương nghe lời, cúi đầu hôn 'chụt' thật to vào má của sói, còn nhéo nhéo, cười hi hi.

Nguyệt Dạ Long vui không tả nổi hết, a, Lan Lan đang khi dễ hắn đó, muốn cầu cũng cầu không được đâu! Lập tức bao nhiêu uất ức tức giận sáng giờ đều biến mất sạch, hắn híp mắt hưởng thụ mỹ vị dâng tận miệng sói.

Phượng Họa Lan đứng dậy, tự mình cởi y phục.

Màn này thật sự dọa sợ Nguyệt Dạ Long. Lí trí hắn kêu gào, không được, phải ngăn nàng lại, ngăn nàng, nếu không...hắn thật không thể khống chế nổi bản thân, làm ra chuyện khiến nàng hận hắn. Lí trí kêu gào trượng nghĩa thế đấy, mà thân thể trung thực nào có nghe theo, hai mắt mở to, lẳng lặng ngồi vũng chải thưởng thức.

Phượng Họa Lan cởi hết lớp áo ngoài, trung y, đến nội y cũng cởi. Trên người chỉ còn yếm nho nhỏ màu trắng, quần thụng mỏng màu vàng nhạt. Yếm nho nhỏ chết tiệt đâu che đậy hết hai khỏa cầu tròn trịa của nữ tử đang phát triển, lộ bả vai trắng, lưng nõn nà, eo nho nhỏ thon gọn. Quần thụng cũng chết tiệt, ôm sát nổi bật bờ mông cong cong đầy đặn, bắp chân thon dài, bàn chân ngọc ngà trắng tựa sứ. Chu phách vàng kim cuộn trên tay nàng, làm nổi bật da thịt mịn màng của nàng.

Dục vọng của ai đó lại nổi lên, trướng đau, càng lúc càng lớn...

Nàng lảo đảo thân mình, ợ một tiếng, sau khi ổn định thân thể, nàng uốn éo eo thon, tung chu phách múa, miệng mấp máy hát.

Pinyin:

Pian ruo jing hong

Wan ruo you long

Rong yao qiu ju

Hua mao chun song

Fang fu xi ruo qing yun zhi bi yue

Piao yao xi ruo liu feng zhi hui xue

Yuan er wang zhi jiao ruo tai yang sheng zhao xia

Po er cha zhi zhuo ruo fu rong chu quan bo

Dịch:

Nhẹ tựa chim hồng nhạn

Uyển chuyển như rồng bay

Rực rỡ thu cúc

Tươi rạng xuân tùng

Phảng phất như mây che bóng nguyệt

Phiêu diêu như gió bay làn nước

Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai

Tới gần mà xem, tươi như đóa phù dung trên dòng biếc

(Điệu múa trên nha các nàng)

Một khúc vũ của nàng tên là Khinh Hồng Vũ. Thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển, dường như có móc câu vô hình, cứ chui thẳng vào tim người khác. Giọng hát nàng bởi vì say âm ách tiếng được tiếng mất, đến đoạn tiếng ngâm, giai điệu phá lệ mềm mại. Nàng còn nở nụ cười câu hồn nhiếp phách vô tội, rực rỡ tuyệt sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK