_ Diệp Kiều, tăng cường phòng thủ, có thích khách! Phượng Họa Lan kiềm cương ngựa, bỏ qua vẻ mặt người khác mà lập tức phân phó
Diệp Kiều vừa chạy đến, nghe thấy dạ một tiếng thi hành, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, may mà Trấn Quốc công chúa không sao.
Việc kinh động tất cả mọi người. Nguyệt Ức Loan cau mày, lo lắng:
_ Hai người an toàn chứ?
_ Đệ và nàng ổn. Thích khách đã bị diệt sạch, nhưng không ngoại trừ khả năng lều trại sẽ bị tập kích. Đại lão nương, đêm nay phiền tỷ. Nguyệt Dạ Long xuống ngựa thở dài, long nhãn hổ phách lóe lên tia sáng
Nguyệt Ức Loan im lặng đáp ứng, bỏ dở công việc rời đi.
Phượng Họa Lan vào xe ngựa. Phượng Vũ An và Lâm Đại Bảo nghe tin biến sắc, hỏi thăm cặn kẽ.
_ Thiên An, Thiên Ngân, mang vài huynh đệ sát thủ Ma Vực đến đây. Bổn cung muốn đảm bảo không còn chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa.
Một đêm căng thẳng....
Liên tục vài ngày vẫn không có động tĩnh, mà bây giờ đã đến gần sát biên giới Nguyệt Thần quốc.
Tất cả dần buông lỏng phòng bị.
Giữa trưa nắng gắt, đoàn người đi qua dòng suối. Hết đoạn đường mòn này, ra khỏi khu rừng là đến khu làng nhỏ, chính thức bước qua địa phận Nguyệt Thần quốc.
Nguyệt Dạ Long cho dừng lại. Kỵ binh Hỏa Phượng quốc cột ngựa vào cây, sau đó cùng nhau ra suối rửa mặt nghỉ ngơi.
Phượng Họa Lan hôm nay cảm thấy bất an, cực kì bất an. Nàng khăng khăng cưỡi ngựa, nhất quyết mặc y phục dạ hành, thậm chí áo lót bên trong cũng mặc loại dệt bằng kim ty, có tác dụng đao thương bất xâm. Sau lưng nàng đeo một thứ bọc trong gấm đỏ tía. Còn thứ lần trước sử dụng tiêu diệt sát thủ, là cây kèn sứ ocarina. Kèn ocarina nhỏ gọn, dễ mang theo, phòng khi sử dụng âm công trong tình huống bất ngờ.
Nắng càng lúc càng gay gắt, chiếu xuyên qua kẽ lá. Chỉ cần nhìn lên rất dễ bị hoa mắt choáng váng.
Diệp Kiều ngậm cỏ lông chó, tựa lưng vào gốc cây, ngắm nhìn Phượng Hà gần đó đang chơi với ngựa đỏ của nàng.
Một cái gì sáng chói mắt bay đến với tốc độ kinh hoàng, Diệp Kiều phản ứng, lập tức rút đao, bay thẳng đến chỗ Phượng Hà đứng, hô lên:
_ Vương gia, cẩn thận!!!
Phượng Hà chưa kịp phản ứng, thân hình to khỏe của nàng đã chắn trước mặt hắn, động tác mau lẹ đỡ một mũi tên.
Hắn si ngốc đơ ra....
Diệp Kiều tóm hắn ném lên ngựa, nàng đồng thời cũng leo lên, giọng ồm ồm hét lớn:
_ Tất cả vào vị trí, có thích khách!
Còn chưa cảnh báo xong, một loạt mưa tên bắn đến.
Kỵ binh Hỏa Phượng quốc không phải kẻ ăn không ngồi rồi, lập tức rút kiếm đỡ tên, tốc độ chớp nhoáng lên ngựa, vừa tự bảo vệ người ngựa vừa nhích dần lại gần nhau, thủ bốn phía.
Lâm Đại Bảo bế xốc Phượng Vũ An, khinh công thẳng vào xe ngựa, khởi động cơ quan, xe ngựa tức khắc cứng rắn lộ ra gai nhọn, bao bọc người ở trong kĩ lưỡng.
Nguyệt Ức Loan vốn dĩ không phải quả hồng mềm, nàng ấy từ hông lấy ra trường tiên dài, vài cái quất đã hoàn toàn đỡ được tên bắn đến.
Thong thả nhất là Nguyệt Dạ Long, hắn phi ngựa hướng Phượng Họa Lan, dọc đường mũi tên bắn đến hắn, trong vòng một gang tay đều rơi ra ngoài.
Cát Tường và Thiên Ngân xuất hiện, chắn trước Phượng Họa Lan trái phái đỡ tên.
Phượng Họa Lan âm trầm nhíu mày, vòng tay ra sau lấy thứ kia, mở ra.
Bên trong, là cây cổ cầm gỗ Tử Đàn, khắc phượng điểm bằng ngọc đỏ, dây đàn màu vàng kim phát ra ánh sáng chói mắt. Vừa nhìn cũng biết, cây đàn này là loại cực phẩm thế gian.
Nàng lướt nhẹ trên dây đàn, sau đó đánh vài thanh âm chói tai, toàn bộ cung tên đang lao đến đều bị gãy đôi rớt xuống.
Mọi người quay lại nhìn nàng, nhân thời gian ít ỏi ổn định tinh thần dàn trận. Nguyệt Ức Loan hào hứng vô cùng, anh dũng lên ngựa, trường tiên quất loạn trên thân cây. Diệp Kiều mang Phượng Hà chạy vào vòng bảo hộ, tất cả tạm thời an toàn.
_ Các ngươi chuyên tâm bảo hộ công chúa, phò mã, vương gia. Chuyện còn lại bổn cung xử lí! Dứt lời, từ xe ngựa lương thực xuất hiện vài chục người vận y phục chiến đấu màu đen, tay áo thêu biểu tượng Ma Vực gia nhập.
Phượng Họa Lan thúc ngựa tiến về trước, mắt phượng màu tím híp lại nhìn về phía xa.
Lần này, cuối cùng kẻ địch cũng đấu trực diện.
Hai bên, tử sĩ bước ra, ánh mắt vô hồn dục ngầu đỏ sậm đầy tơ máu, y phục màu đen, da thịt lở loát, lúc lắc dòi thối rữa khủng khiếp!
Phượng Họa Lan cau mày thật chặt, môi anh đào mở ra thông báo:
_ Các ngươi chú ý, tử sĩ này toàn bộ là người đã chết, chỉ có cách duy nhất là đâm thẳng vào mi tâm, mới ngăn chặn được.
Nguyệt Dạ Long chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm như thế này, nhưng hắn rất nhanh trấn định, thúc Dạ Tuyết Ngọc song song với nàng, trên tay từ lúc nào đã là cây thương bạc:
_ A~ người sống hay đã chết, gặp bổn vương, đều không còn đường trở về!
Tiếng cười đinh tai nhức óc từ đâu phát ra vang khắp khu rừng. Lúc đó, một bóng nam nhân cao gầy đeo mặt nạ quỷ che hết khuôn mặt, và thuộc hạ mang mặt nạ tu la ở giữa đám tử sĩ xuất hiện. Hắn nhìn thẳng vào Nguyệt Dạ Long:
_ Tên ngạo mạn ngông cuồng. Ngươi mới là kẻ không còn đường về!
Nguyệt Ức Loan nhếch môi:
_ Ngươi là ai?
Nàng quan sát rất kĩ, tên này không phải là người thù oán với đệ đệ nhà nàng, không lẽ là kẻ thù của đệ muội?
_ Ngươi chưa đủ tư cách biết! Lên hết cho ta, bắt sống nàng ấy.
Nguyệt Dạ Long nghe thấy người nhắm đến là Phượng Họa Lan, sát khí tức khắc tỏa ra, cây thương dài lóe lên ánh sáng, muốn xông lên.
Thế nhưng Phượng Họa Lan ngăn lại, nàng chậm rãi nói:
_ Để cho ta, ngươi chỉ hỗ trợ phía sau thôi. Tất cả lui xuống cho bổn cung