Phượng Lăng Phong nằm trên ghế lớn lót một lớp đệm dày, một tay ôm chặt lấy thân ảnh nàng, tay còn lại cầm quyển sách chăm chú đọc. Đây là con thuyền mà bọn hắn hay sử dụng để du hồ, bên trong không những rộng mà vô cùng xa hoa, nhưng vẫn còn kém thuyền rồng của phụ hoàng. Hắn đặt quyển sách sang một bên, mỉm cười nhìn nàng:“ Tỷ tỷ tỉnh?”
“Ân. “Phượng Họa Lan gật đầu ngồi dậy dụi dụi khóe mắt, ngáp một cái
Phượng Lăng Phong cũng ngồi dậy, xuống giường giúp nàng mang giày. Nàng cảm kích nhìn hắn tặng hắn một nụ cười rạng rỡ đứng lên chạy xung quanh khoang thuyền.
“Lăng Phong, tiểu hồ li và tiểu tước tước đâu?” Nàng nhìn nãy giờ mới phát hiện nơi đây ngoài hắn và nàng cũng không còn ai a
Phượng Lăng Phong sửa lại vạt áo, vuốt lại mấy nếp nhăn cho thẳng, không nhanh không chậm tiến đến mở cửa sau đó xoay người gọi nàng: “Họ đang đợi chúng ta ở ngoài.”
Phượng Họa Lan chạy đến, định qua mặt hắn thì hắn bất ngờ vươn tay nắm lấy bàn tay nàng, hơi khom người giắt nàng ra ngoài.
Quả nhiên, Phượng Lâm và Phượng Hà ở bên ngoài. Bọn hắn ngồi trên ghế, ánh mắt đầy thất vọng nhìn phía xa. Nàng nhìn theo hướng bọn hắn, chỉ thấy hồ Thủy Hoa giờ phút này tràn ngập thuyền lớn bé các loại, trên bờ cũng đông nghịt người, mà ở vị trí giữa hồ, một chiếc thuyền cực to ở đó, trên nóc thuyền một thân ảnh yểu điệu ôm đàn ngồi đó, mặt đã đeo khăn che, sau lưng còn có hai a hoàng vẻ mặt cực thanh tú.
“ Mẹ nó, đại ca, sao nàng ta không mở khăn che cho đệ chiêm ngưỡng a?” Phượng Hà tức đến thở phì phì
Phượng Lăng Phong không để ý đến, hắn một cái liếc mắt cũng không dành cho đệ nhị mĩ nhân Tử Đồng, lấy một chiếc ghế ngồi xoay lưng lại với nàng ta, rót thêm một ly trà nóng thổi hơi nguội đưa cho Phượng Họa Lan đối diện, sau đó mới rót cho mình chén khác.
“Chậc chậc, nếu ca cứ thế này làm sao cưới được thái tử phi a. Dù sao người ta cũng là đệ nhị mĩ nhân đó.” Phượng Lâm lắc lắc đầu thở dài
Sắc mặt Phượng Họa Lan tức khắc trầm xuống, không khí nóng lên đột ngột. Phượng Lăng Phong trừng mắt, tay cầm chén trà siết chặt hận giống như chén trà kia có huyết hải thâm thù gì với hắn vậy.
Phượng Lâm biết mình lỡ lời liền cười trừ, Phượng Hà cũng trừng mắt nhìn hắn, sau đó khôi phục dáng vẻ đùa giỡn kể chuyện cười.
Tử Đồng liếc mắt nhìn xuống, bàn tay lướt trên đàn tỳ bà búng nhẹ, một thanh âm chói tai vang xa một lúc lâu mới ngừng, bốn bề nhất thời im lặng.
Phượng Họa Lan nhìn nàng ta khẽ cau mày, nữ nhân này có võ công, không đơn giản.
“Các vị, Đồng Đồng trước xin đa tạ các vị đã đến đây. Như các vị đã biết, Đồng̉ Đồng tuổi tác không còn nhỏ nữa nên quyết định tại nơi cảnh sắc đẹp nhất của Thần Minh đại lục mà rửa tay gác kiếm, tìm một đấng phu quân như ý.”Thanh âm mê hoặc, cực mềm mại nữ tính, không hề lấy lòng, không kệch cỡm uốn éo dụ dỗ, lại hơi khàn khàn lay động đến tận trái tim.
Chỉ tiếng nói thôi cũng đã quyến rũ như vậy, không biết dung mạo ra sao?
Tử Đồng tháo khăn xuống. Nữ tử này không thấy một điểm nào để chê, ngũ quan tinh tế, không giống nữ nhân thanh lâu khác trang điểm dày cộp, nàng ấy chỉ phớt nhe, hàng mi dài cong phủ trên đôi mắt sáng ngời. Một vẻ đẹp thanh tao, nhưng trong thanh tao lại có chút quyến rũ duyên dáng, toát lên vẻ phong tình vạn chủng.̣
Danh hiệu đệ nhị mĩ nhân đúng là không trao nhầm người, Tử Đồng có vẻ đẹp lơ đãng quyến rũ không chỉ khác giới mà cả người cùng giới nhìn nàng cũng thấy e lệ tự ti.
Khắp nơi vừa tỉnh lại sau vẻ đẹp của nàng, nhớ đến lời nàng nói lúc đầu liền nhao nhao ầm ĩ.
Tử Đồng không nhanh không chậm tiếp lời: “Các vị nghe ta nói, thật ra cách ta tuyển phu quân rất đơn giản, các vị đem lễ vật mà mình ưng ý nhất đến, Đồng Đồng sẽ đi xem, nếu ai vừa ý sẽ nhận lễ vật của người đó, làm thiếp cũng được, thông phòng cũng không sao. Đồng Đồng hôm nay xướng một khúc cuối, sau đó các vị có một canh giờ để chọn lễ vật mang đến đây.”
Tử Đồng nói xong ôm đàn dạo nhạc bắt đầu đàn. Tiếng đàn du dương động lòng vang lên. Phượng Họa Lan sửng người nhìn nàng ta, đây chính là Quảng Lăng Tản (ly tán ở quáng lăng) một trong thập đại cổ cầm Trung Hoa nha.
Quảng lăng tán có truyền thuyết rằng, vào thời Chiến quốc, phụ thân của Nhiếp Chính đúc kiếm vì Hàn vương nhưng lại trễ ngày giao kiếm liền bị thảm sát dã man. Nhiếp chính vì phụ thân báo thù mà nhập sơn luyện cầm 10 năm đạt thành tuyệt kỹ mà vang danh khắp nước Hàn. Hàn vương nghe danh triệu Nhiếp Chính đến đàn. Nhiếp Chính giết chết Hàn vương, báo thù cho cha xong thì tự sát. Hậu nhân dựa vào tích xưa phổ thành cầm khúc hùng hồn, khí thế là cổ nhất danh chi khúc.
Quảng Lăng Tản là cổ cầm khúc, vì sao Tử Đồng kia lại sử dụng hồ cầm (đàn tỳ bà) mà vẫn có thể đàn hay đến vậy, nàng cũng cảm thấy khâm phục thật lòng.
“Qua thật hay.” Phượng Lâm híp mắt hưởng thụ tiếng đàn.
Tiếng đàn dứt từ lâu mà vẫn có người còn ngây ngẩn ra không có phản ứng.
Lúc ấy, Tử Đồng mỉm cười cất thanh hồ cầm, thanh âm dịu dàng vang lên: “Các vị, Đồng Đồng đã đàn xong, sao vẫn chưa thấy các vị chuẩn bị lễ vật, không lẽ Đồng Đồng đến làm thông phòng cũng không xứng sao?”
Mấy tên công tử qúy tộc nghe thế, một mặt an ủi mĩ nhân, mặt khác vội sai gia nhân mang lễ vật đến cầu hôn Tử Đồng.
Phượng Hà vuốt vuốt mái tóc hỏi:“ Đại ca, chúng ta có cần phải chuẩn bị lễ vật không?”
“Đệ muốn lấy nàng ta, chậc chậc, nói cho đệ biết, Tử Đồng đã 32 tuổi rồi đó.” Phượng Lâm lắc đầu cười ngặt nghẽo
“Dù sao cũng đã đến đây, có ý hay không cũng phải tặng vật phẩm, không cần qúy giá quá làm gì, ta nghĩ đám vương tôn công tử kia sẽ dốc lòng mang bảo vật đến, chắc Tử Đồng sẽ không để ý đến lễ vật của chúng ta đâu.” Phượng Lăng Phong đột nhiên mở miệng
Phượng Họa Lan nghe thế, tuy có một chút không thoải mái nhưng cũng gật đầu.
Tử Đồng cất thanh hồ cầm sau lưng, mũi chân điểm nhẹ liền như tiên nữ bay đến thuyền của Phượng Lăng Phong.
Phượng Lâm và Phượng Hà tròn mắt, trên mặt không dấu nổi vẻ vui mừng. Trái lại Phượng Lăng Phong nhíu mày, Phượng Họa Lan ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng bàn tay bé nhỏ dưới ống tay áo đã siết thành hình nấm đấm. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ: Tử Đồng này muốn gì?
'Tử Đồng thật có diễm phúc gặp Trấn Quốc công chúa, thái tử điện hạ, nhị hoàng tử, tam hoàng tử.” Tử Đồng không hành lễ, tùy tiện gật đầu xem như chào hỏi
“Ngươi có âm mưu gì, làm sao biết rõ thân phận chúng ta?” Phượng Hà là người hoàng thất, nghe mĩ nhân nói ra thân phận tức khắc thay đổi sắc mặt, ngu ngốc như hắn cũng nhận ra chuyện này không đơn giản.
“Tam hoàng tử thật đa nghi, Đồng Đồng không phải đã nói rồi sao, Đồng Đồng muốn tuyển phu quân. Các vị đến đây là vinh hạnh của Đồng Đồng, tất nhiên Đồng Đồng không thể bỏ qua lễ nghi nên đến chào hỏi các vị.” Tử Đồng cười khuynh quốc, ánh mắt đảo một vòng lại giống như lơ đễnh nhìn về phía Phượng Lăng Phong
“ Nếu đã xong thì đi đi.” Phượng Lâm đuổi khách, ấn tượng tốt đẹp ban đầu về nàng ta tức khắc sụp đô ̉
“ Trấn quốc công chúa tuổi nhỏ như vậy đã đạt cấp 6 rồi, Đồng Đồng khâm phục.” Tử Đồng bỏ ngoài tai tiếng đuổi khách của Phượng Lâm, đổi mục tiêu
Phượng Họa Lan cười khuynh quốc đứng dậy bước đến gần Tử Đồng, hai mắt ngây thơ chớp chớp giả vờ:
“Nha, vị đại thẩm này, bổn cung không biết cái gì gọi là cấp 6, nó có ngon không, có ăn được không a?”
Bên kia, Phượng Hà và Phượng Lâm sớm không nhịn được vẻ giả ngây ngô của tỷ tỷ mà cười sặc sụa, ngay cả Phượng Lăng Phong lãnh đạm cũng vặn vẹo khuôn mặt nhịn cười, nhưng bả vai không ngừng run rẩy lại tố giác nội tâm hắn.