Nguyệt Doanh bước vào điện, tiêu soái ngồi lên long ỷ, phất áo bào: "Bình thân."
"Tạ ơn bệ hạ"
Nguyệt Doanh quét mắt nhìn hai bên quan văn võ, thấy vị trí quen thuộc vẫn chưa có người, hơi cau mày: "Không phải hôm qua có người thấy Lan Lăng vương phủ sáng đèn sao? Tiểu Thất còn chưa đến?"
Hắn vừa dứt câu, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa điện.
Nguyệt Dạ Long mặc triều phục vương gia làm riêng cho hắn, y phục ôm sát cơ thể mơ hồ lộ ra cơ bắp săn chắc, eo mang đai lưng Yên Đái, tóc đen dài bới gọn, đầu đội mão đính ngọc dùng một cây trâm rồng vàng cố định. Trường bào màu trắng sạch sẽ, họa tiết rồng đen điểm trên tay áo bên phải, dưới chân mang đôi giày cùng loại. Một cỗ khí thế nguy hiểm bức người xuất hiện, trực tiếp đóng băng cả điện thiết triều, mặc dù hắn không làm gì cả, ưu nhã từng bước từng bước vào điện, hai tay để sai lưng, long nhãn hổ phách ngạo nghễ chỉ nhìn phụ hoàng trên long ỷ.
"Nhi thần đến muộn, tham kiến phụ hoàng!" Hắn hành lễ, à không, chỉ ôm quyền, hơi cúi đầu, thắt lưng vẫn thẳng, giọng nói trầm thấp hữu lực vẫn còn vang vọng trong điện.
Bá quan ngược lại, toàn bộ quỳ xuống dập đầu: "Chúng thần cung nghênh Lan Lăng vương trở về"
"Tiểu Thất về rồi. Đường đi có mệt không? Tiểu tức (con dâu) đâu?" Nguyệt Doanh đang nghiêm mặt mà thấy bảo bối về, mặt mày giãn ra, khóe môi còn cười hớn hở, trực tiếp bước xuống nắn nắn tay chân Nguyệt Dạ Long, kiểm tra xem hắn có mất miếng thịt nào không.
"Phụ hoàng quan tâm, không mệt. Tiểu tức của ngài đã vào thành, có lẽ trưa nay sẽ đến gặp ngài a" Nói đến Phượng Họa Lan, Nguyệt Dạ Long hòa hoãn, khí tức lạnh lẽo bức người cũng giảm.
Nguyệt Dạ Long lại quay sang quân thần, gật đầu: "Đều đứng lên cả đi"
Nguyệt Doanh về lại long ỷ ngồi, hứng trí dạt dào: "Đã chuẩn bị đại hôn chưa? Còn thiếu thứ gì không? Lễ vật cứ sang chỗ phụ hoàng, lấy nhiều một chút, ít quá không tốt. Nếu thiếu thì chọn tạm vài món ẩm mốc trong quốc khố, còn thiếu nữa thì phụ hoàng thu cống vật sớm!"
Bá quan nghe mà đổ mồ hôi. Trong dàn nhi tử, bệ hạ sủng ái nhất tiểu vương gia không hề sai. Tiền bạc của vương gia hơn hẳn Xích Ly vương, chưa kể đến, quốc khố Nguyệt Thần quốc đứng đầu Ngũ quốc, tạm không nói tài lực, có vô số món quý giá độc nhất vô nhị trong đó, nói cho là cho. Còn cả cống vật sớm, ôi, phải biết đồ vật cống cho Nguyệt Thần quốc, số lượng đếm không đến một bàn tay, có vạn lượng hoàng kim cũng khó mua được, chỉ được mang đến dịp năm mới, nay vì vương gia mà còn đòi thu sớm. Trình độ sủng ái thật trên trời a!
"Không cần, nhi tử đã chuẩn bị xong xuôi. Giờ chỉ trang trí vương phủ nữa là xong." Nguyệt Dạ Long thoải mái đáp
"Thừa tướng, lễ bộ, các ngươi sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho các sứ giả. Thống lĩnh cấm vệ, ngươi bảo vệ an toàn cho đoàn người. Còn có..."
Cả buổi sáng thiết triều đều bàn về hôn sự của Lan Lăng vương.
Sau thiết triều, Nguyệt Dạ Long theo phụ hoàng vào hậu cung.
Chu Linh Nghi đợi nãy giờ, thấy nhi tử về chạy ào ra, không còn quản cái chó má gì lễ nghi, ôm lấy hắn. Hai mắt long lanh, bĩu môi đáng thương, sờ bên má không bị mặt nạ che, cất giọng nói êm tai: "Thất nhi, còn mập lên a"
"Mẫu hậu, ngài tinh mắt!" Nguyệt Dạ Long cong môi, nắm tay mẫu hậu dẫn vào cung.
Cung nhân quỳ xuống hành lễ. Nguyệt Dạ Long vừa vào liền nằm ườn trên nhuyễn tháp, khép hờ mắt lười biếng vô lại. Chu Linh Nghi sai người mang chiếu ghế thêu đến cạnh hắn, ngồi xuống, chống cằm hào hứng hỏi: "Thất nhi, khi nào mới có thể gặp tiểu tức? Mẫu hậu sắp không đợi nổi rồi. Cơ mà...ta sợ ta trẻ con, dọa nàng sợ chạy!"
"Đúng vậy, cho nên nàng liền yên lặng nằm trên giường đợi vi phu sủng hạnh thôi, việc khác để nam nhân giải quyết." Nguyệt Doanh không vội thay triều phục, ngồi trên ghế quý phi uống trà
Chu Linh Nghi lập tức trừng mắt cau mày, giọng nói không hề ngọt ngào như đối với nhi tử, trở nên hung dữ quát: "Sủng hạnh cái rắm! Bổn cung tức giận, ngươi, tự đi lĩnh phạt!"
Nguyệt Doanh ai oán: "Hoàng hậu a"
Nguyệt Dạ Long hơi mấp máy mí mắt, thoải mái xem trò hay.
Chu Linh Nghi lên giọng: "Ngươi ý kiến?"
Nguyệt Doanh vội lắc đầu xua tay: "Vi phu nào dám" Sau đó, trước biểu cảm sớm đã chết lặng của cung nhân trong điện, Nguyệt Thần đế anh minh thần võ chui vào một góc khuất, cúi đầu đứng ở đó...
"Mẫu hậu đừng lo, tính cách của nhạc mẫu cũng trẻ con không kém, phù hợp với ngài nha."
"Thật không? Mẫu hậu thật lo. Con xem, mẫu hậu có già không? Có nếp nhăn không? Ôi có tuổi rồi, không còn đẹp như ngày xưa nữa. Lỡ bị chán ghét thì sao?" Chu Linh Nghi xoắn xoắn khăn thêu
Nguyệt Dạ Long lười liếc mắt, dưỡng nhan tốt như vậy, khác nào thiếu nữ mười tám còn bảo già? Mẫu hậu phải để cho đám nữ nhân kia sống nữa chứ.
Lúc này, thái giám thông truyền hô: "Khinh Hoàn công chúa cầu kiến"
Thái giám thông truyền còn chưa dứt câu, tiếng hài tử lảnh lót vang lên trước: "Cữu cữu, biểu cữu cữu..."
Chỉ thấy quả cầu nhỏ tròn vo chạy ào vào, nhắm thẳng đến Nguyệt Dạ Long. Nguyệt Dạ Long nghe thấy, sớm đã ngồi dậy, thuận lợi tiếp đón nữ hài.
"Hoàn Hoàn có ngoan không?" Nguyệt Dạ Long nựng má phúng phính béo mập của tiểu nữ hài, thanh âm nhu hòa hẳn
"Biểu cữu cữu đừng lo, Hoàn Hoàn rất ngoan. Nhưng mẫu thân rất hư. Mẫu thân giả nam nhân, thường xuyên đi kỹ viện, còn trêu chọc nữ nhân nữa ạ. Biểu cữu cữu, ngài phải đánh mông mẫu thân nha." Viên thịt béo chớp mắt, thanh âm non nớt lên án
Khinh Hoàn công chúa Nam Cung Luân Hoàn, là nữ nhi của Đại công chúa Nguyệt Ức Loan. Nguyệt Ức Loan đến tuổi cập kê không chịu thành thân, bao nhiêu danh môn thế gia cầu thân đều từ chối. Vậy mà, không hiểu thế nào lại chấp nhận mối hôn sự với tàn vương Nam Lân quốc Nam Cung Luân Hữu. Nam Cung Luân Hữu lúc ấy hơn Nguyệt Ức Loan tận chín tuổi, ban đầu cũng khá dũng mãnh chinh chiến sa trường. Đáng tiếc, sau một mũi tên độc, không những hủy đi một đôi mắt của hắn, mà còn khiến hắn bệnh tật liên miên. Thành hôn sau vài năm, hắn vì bệnh trở nặng mà mất. Lúc đó Nguyệt Ức Loan đã có thai, đau lòng nhất quyết không ở lại Nam Lân quốc, mang bài vị phu quân cùng nữ nhi trong bụng trở về Nguyệt Thần quốc. Hoàng thất Nam Lân quốc nào có ý kiến? Ai bảo nhà mẹ đẻ của tiểu tức này quá cường hãn, Nguyệt Thần đế nổi tiếng bao che khuyết điểm, họ có thể nói gì, đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Nam Cung Luân Hoàn tròn mười tuổi, mập béo đáng yêu, ranh mãnh như mẫu thân nàng, cũng là bảo bối trong lòng Đế Hậu Nguyệt Thần.
"Có biểu cữu liền quên hoàng tổ mẫu?" Chu Linh Nghi chọc má viên thịt ra vẻ hờn dỗi
"Ai nha, Hoàn Hoàn thỉnh an ngoại tổ mẫu. Hoàn Hoàn cũng rất yêu ngoại tổ mẫu, chẳng qua là vì biểu cữu cữu từ xa trở về, Hoàn Hoàn quá nhớ cữu cữu a." Nam Cung Luân Hoàn lập tức quay sang ôm lấy Chu Linh Nghi, nịnh nọt hôn má.
Ba người đùa giỡn vui vẻ, bỏ mặc bóng người cô đơn trong góc tường...
Đến khi thái giám thông truyền chạy vội vào, quỳ xuống: "Bẩm bệ hạ, đoàn người còn một canh giờ nữa sẽ đến cửa thành."
Chu Linh Nghi hai mắt sáng rỡ, lúc này mới nhớ tới người đang chịu phạt, tốt bụng phất tay: "Bổn cung tâm trạng vui vẻ, tạm tha. Người đâu, mang triều phục, bổn cung muốn ra cổng thành đón tiếp."
Nguyệt Doanh được đặc xá, đứng dậy bước ra giữa điện, oai hùng truyền lệnh: "Gọi toàn bộ bá quan ra cửa thành tiếp đón"
"Ngoại tổ mẫu, Hoàn Hoàn cũng muốn đi." Nam Cung Luân Hoàn cọ cọ làm nũng
"Hảo, theo ngoại tổ mẫu vào trong thay y phục, rồi đi đón biểu cữu cô nha" Chu Linh Nghi dắt tay viên thịt béo, dẫn đầu cung nhân vào phòng.
Nguyệt Dạ Long chậm rãi ngáp, vươn vai đứng dậy. Lan Lan, mong rằng nàng đừng chạy loạn, ngoan ngoãn trên xe ngựa ra mặt phụ mẫu a.