Thẩm Hàn Chi vờ buông thõng tay, dè dặt lướt qua eo nhỏ của nàng. Phượng Họa Lan không phải là đèn cạn dầu, tuyệt tình cố ý dùng tay giật mạnh cánh tay đang bị thương của hắn, hại hắn đau đến chảy nước mắt. Nàng không đổi sắc mặt băng lãnh mở miệng:
_ Tốt nhất ngươi không nên có ý không tốt với bổn cung, bổn cung tuyệt đối không vì ngươi là Thanh Loan thái tử mà thủ hạ lưu tình!
_ Trấn Quốc công chúa hiểu lầm, hiểu lầm. Tay bổn cung bị đau a. Thẩm Hàn Chi trợn mắt nói dối.
Hắn biết chắc, nàng nói được làm được.
Nếu nữ tử này vào tay hắn, chẳng phải thế lực của hắn sẽ như hổ thêm cánh sao?
Hắn vốn nhớ, Trấn Quốc công chúa này, trị quốc bày mưu kế cực nổi danh, không ngờ võ công cũng tốt như vậy, thật là trân bảo a. Nữ tử như vậy, hằn nào Lan Lăng vương mới yêu thương như bảo bối. Bất quá rơi vào tay Lan Lăng vương không tốt tí nào, hắn phải nháo đại hôn, phải, nháo đại hôn cướp người về. Nữ nhân rất dễ lừa gạt, hắn cho nàng làm Trắc phi, hứa hẹn vài câu, thêm tiền tài trang sức một chút, chắc chắn nàng sẽ nguyện vì hắn vào sinh ra tử.
Haizzz, nếu Nguyệt Dạ Long hay Phượng Họa Lan mà biết ý nghĩ điên rồ của hắn, không chỉ phỉ nhổ vạn lần, mà chắc chắn chỉnh hắn thảm đến phụ hoàng hắn nhận không ra hắn.
Hiện tai, Phượng Họa Lan cũng không còn hơi sức quản cái chó hắn nghĩ gì, nàng cau mày lợi hại, cảm giác không đúng ở lưng, đau đớn khó tả. Thẩm Hàn Chi lại càng lúc càng mê đắm vào suy nghĩ của hắn, không ngừng dựa sát cơ thể vào nàng, đem toàn bộ sức nặng đè lên. Hắn đột nhiên xuất ra loại ý niệm, thật muốn giây phút này kéo dài mãi. Ý nghĩ của hắn, khẳng định không thực hiện được, bởi vì...
Nơi ấy cách khách điếm họ ở không xa. Sắp đến khách điếm, Nguyệt Dạ Long cùng Vân Trung đợi từ trước tiến lên vài bước. Vân Trung đỡ lấy Thẩm Hàn Chi, cung kính:
_ Thanh Loan thái tử thứ tội, màn ám sát này là sơ suất của ty chức. Ngự y ở trong, mời thái tử.
Trong lòng Thẩm Hàn Chi thầm quyền rủa hai chủ tớ này phá hư chuyện tốt của hắn, nhưng vẫn phải nở nụ cười khách sáo, không được ôm ôn hương huyễn ngọc nữa, lưu luyến vào trong chữa trị vết thương.
Thẩm Hàn Chi vừa rời khỏi, Phượng Họa Lan không gượng nữa, ngã vào lồng ngực của Nguyệt Dạ Long. Hắn bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi:
_ Lan Lan, nàng là bị làm sao?
_ Yêu nghiệt, vết thương... Phượng Họa Lan yếu ớt nói
Hắn bế nàng lên, nhún chân bay thẳng lên lầu.
Phượng Họa Lan vì mất máu mà sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy trên trán. Nàng ban nãy rời đi chỉ mặc một tầng y phục mỏng, khí trời ban đêm ở Nguyệt Thần quốc rất lạnh, chưa nói tới hiện là đầu thu, gió lạnh đã thổi đến, ban đêm bắt đầu rét buốt người, nàng lại chịu lãnh không được, bây giờ cả người lạnh toát, môi mọng có chút tái. Máu thấm đỏ một mảng lớn sau lưng. Nguyệt Dạ Long ẩn ẩn tức giận, cởi bỏ y phục của nàng, nhìn thấy miệng vết thương vì cử động mạnh mà rách hoạt ra, miệng vết thương đáng sợ hơn trước, thâm đen, nhầy nhụa, máu cứ chảy từng vệt thật dài._ Mẹ nó!
Hắn thật hối hận. Phải, rất hối hận. Đáng ra hắn không nên để nàng đỡ tên khốn kia, hắn nên ngăn cản, đá bay tên kia thì hơn. Là do hắn khinh suất, biết tên kia không đủ khả năng giở trò với nàng, mới ngầm đáp ứng cho hắn dựa nàng. Không ngờ hắn lại quên mất vết thương trên người nàng, đáng chết. Lần sau, hắn tuyệt đối nhảy ra ngăn cản, bất luận tên nào cũng không được chạm vào Lan Lan của hắn!
Hắn hung hăng mắng trong lòng, đỡ nàng nằm xuống, lấy chăn ủ kín nàng lại, giọng điệu thay đổi hoàn toàn:
_ Lan Lan chờ một lát, vi phu mang nước ấm vào.
Phượng Họa Lan gật đầu, nàng nằm một hồi lâu, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại là sáng sớm hôm sau rồi.
Mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của Nguyệt Dạ Long. Dung mạo đẹp đến điên đảo chúng sinh, khi ngủ hắn lại sạch sẽ thuần khiết như hài tử, bớt đi vài phần vô lại đáng ghét.
Phượng Họa Lan ngây người, trong lòng cảm thán, thật là, nàng cho dù nhìn nhiều lần rồi, vẫn bị dung mạo này làm cho khinh hỉ, cuốn hút không dời mắt được.
Ánh mắt nàng nhìn trên trán, phía sau tóc mái dài lòa xòa, có thứ gì đó màu đỏ rực. Nàng hiếu kì vươn tay, vén đống tóc mái dài qua một bên.
Trên trán là ấn kí hình hỏa diễm đỏ như chu sa, đỏ rực diễm lệ vô cùng, trên khuôn mặt kia lại tăng thêm một phần yêu mị hơn trước. Phượng Họa Lan ngây ngốc nhìn chằm chằm không dời mắt.
Ấn kí này trước bị mặt nạ che, lại bị tóc mái che nữa, cho nên nàng không chú ý. Bàn tay nàng vươn ra, ngón trỏ thon dài chạm vào ấn kí kia, xoa nhẹ.
Hông nàng đột nhiên bị một lực mạnh kéo về, hại mặt nàng đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc trước mặt. Hắn ôm chặt lấy nàng, hơi thở trầm đục, để nàng gối lên cánh tay săn chắc của hắn, tay kia siết chặt eo thon, bá đạo nói:
_ Lan Lan, nàng đây là sáng sớm câu dẫn vi phu!
Di, cái thể loại gì? Nàng bị oan, rõ là hắn câu dẫn nàng trước a.
_ Mau buông, yêu nghiệt thối, vết thương của ta...
Chưa hết câu, Nguyệt Dạ Long thả lỏng nàng, lo lắng sờ soạn hỏi gấp:
_ Lan Lan, nàng bị đau? A, vi phu thật xin lỗi, vi phu sai rồi. Lan Lan, để vi phu xem một chút.
Phượng Họa Lan giả vờ nhăn mày, thanh âm mềm mại như nước:
_ Ay da, đau quá, ta không muốn xuống giường.
Nguyệt Dạ Long không chút nghi ngờ, hắn rút tay về, ân cần:
_ Lan Lan ngủ đi, vi phu thay nàng sắp xếp
Phượng Họa Lan chui vào chăn, mới phát hiện ra sự thật tàn khốc!!!
Aaaaaa, ban nãy không chú ý, vì sao nàng lại không mặc y phục? Vết thương sớm được băng bó kĩ, nhưng trên người trừ mấy mảnh vải quấn lưng, không còn mảnh vải nào khác. Nghĩ đến mình cư nhiên xích lõa, một đêm ôm nam nhân yêu nghiệt ngủ, mặt Phượng Họa Lan đỏ rực, vừa thẹn vừa giận, lại ão não không thôi.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, thân thể nàng thích ấm áp, khi gặp thứ ấm sẽ dính chặt lấy, còn...cọ cọ cạ cạ. Nguyệt Thần quốc lãnh hơn Hỏa Phượng quốc, thân thể Nguyệt Dạ Long phá lệ ấm nóng vừa phải, nàng rất thích dính lấy, vì vậy cũng không xét nét chuyện hắn ngủ cùng nàng, chung quy là làm ấm giường cho nàng. Đêm qua xích lõa, còn ôm lấy yêu nghiệt, cọ cọ cạ cạ, mẹ nó thật mất mặt mà!!!!
Nguyệt Dạ Long quả thật hôm qua bị dày vò đau khổ muốn chết, hắn chỉ có thể gặm thịt vụn đỡ đói, nào dám ăn trọn. Hắn rất lo lắng cho tiểu đệ, nếu sau này nhịn nhiều quá, có khi nào...hỏng mất không?