Trên bàn, là thông tin về thế tử Vu tộc, một bức họa của hắn. Chỉ là bức họa của cổ nhân căn bản không chính xác lắm, thế nên Phượng Họa Lan mới không nhận ra kẻ trong bức họa.
Nàng nhíu mày thầm than, ôi mẹ nó, hết chuyện này tới chuyện kia kéo đến a! Tên thế tử này, âm mưu bá chủ Thần Minh đại lục quá rõ ràng, mà lại cả gan lấy Hỏa Phượng quốc làm bàn đạp? Ngông cuồng, chó chết mà
Cát Tường vẻ mặt xám xịt vào phòng, ủy khuất ngàn vạn lần kêu:
_ Chủ tử....
_ Có chuyện gì? Phượng Họa Lan phất tay, ý bảo nàng đứng lên
Cát Tường giậm chân, oán hận kể lể:
_ Chủ tử a, người có biết không? Bây giờ bên ngoài đồn đãi ngài dùng bùa mê để thành thân với vương gia a. Còn nói ngài không có liêm sỉ dùng cường quyền cưỡng ép vương gia.... Mấy nữ nhân thiếu não kia còn dám khóc la nháo thành một đoàn đòi ngài từ hôn a! Thật là ngu xuẩn, đáng ghét quá đi. Chủ tử, có cần nô tì xử lí không?
Phượng Họa Lan hơi nhích người dậy, cảm thấy thú vị vô cùng. Ha ha ha, có cớ từ hôn rồi