Nguyệt Dạ Long cau mày, di, lộ liễu như thế này, không lẽ là thích khách? Nhưng thích khách hoặc sát thủ đều âm thầm hoạt động nha, khoa trương thế này...hắn thật không biết là kẻ nào chán sống nữa. Vừa nghĩ, hắn vừa sải bước xuống lầu.
Cửa khách điếm bị đánh cho thành gỗ vụn, may mà khách điếm đã được hoàng thất bao trọn, không có người ngoài chứ cảnh tượng này nhất định đã dọa chạy khách nhân rồi. Bàn tính, giấy bút vung vãi rơi lộn xộn dưới quầy. Tiểu nhị và chưởng quầy trốn trong góc run rẩy đáng thương.
Trọng điểm không phải cái này, mà là nương tử nhà hắn ngồi vắt vẻo trên quầy, tay cầm một bình rượi, ha hả uống. Thiên An và Thiên Diệp lôi lôi kéo kéo nàng, bị nàng hất văng, Cát Tường áo não vô lực nhìn chủ tử.
“Đến....ợ....mau mang rượi ra....kẻ nào dám ngăn cản bổn cung...ợ....cút...” Phượng Họa Lan say mèm, tùy tiện đạp chân liền đạp cho Thiên Diệp lảo đảo
Thiên An đầu đầy hắc tuyến, hắn nhỏ giọng dỗ dành:“ Cung chủ, ngài say rồi, theo thuộc hạ lên phòng ngủ a. Còn rượi, ngày mai uống tiếp”
Ai ngờ Phượng Họa Lan đẩy hắn ra, phì cười:“ Ngươi cho bổn cung là kẻ ngốc? Ợ....ngươi thật phiền nha...hắc hắc....phiền quá....bổn cung...ợ....tiếp tục uống”
Cục diện này, vừa loạn vừa khó coi cực điểm.
Động tĩnh dưới lầu không nhỏ, mọi người đều khoác áo chạy xuống xem náo nhiệt. Phượng Vũ An xấu hổ không thôi, a, nữ nhi bảo bối khi say sao lại khác xa tính cách bình thường thế này? Lâm Đại Bảo xoa xoa huyệt thái dương, hắn nghe sư phụ nói, bảo bối không say thì thôi, khi say thích đập phá đồ, thích đánh nhau, thích...thoát y nhảy múa