"Hát?" Phượng Họa Lan tròn mắt, lâu rồi nàng không hát, lần cuối nàng hát...chính là trước mặt hắn, tám năm trước, cũng là lần đầu nhìn thấy dung mạo yêu nghiệt.
"Đúng vậy." Nguyệt Dạ Long cưng nựng má non mềm của nàng.
Phượng Họa Lan giải huyệt đạo, nhẫn tâm gạt tay hắn ra, không ngại bồi thêm một cước đá ra xa, kéo mền che kín thân thể quyến rũ. Phượng nhãn màu tím nhếch lên đầy cao ngạo, ẩn chứa tức giận.
Nguyệt Dạ Long bị đá đi, chỉ có thể tội nghiệp nhặt y phục dưới sàn lên, mặc vào. Hắn vừa mặc vừa uy hiếp: "Lan Lan, cho dù nàng có giải huyệt đạo, cũng đừng vọng tưởng tìm trong phòng thấy y phục. Đây chỉ là phòng ngủ của vi phu, y phục a...ở một nơi khác. Vi phu nói thêm, trong phủ có trận pháp, vừa huyền ảo vừa khó giải, bị lạc dễ như chơi. Bởi vậy, Lan Lan, nàng chỉ có thể trông cậy vào vi phu thôi."
Phượng Họa Lan nghiến răng, một lúc lâu gật đầu: "Được, ta hát."
Nguyệt Dạ Long thắp nến lên, hắn bước đến, đẩy bức bình phong qua một bên, lộ ra hai cánh cửa kéo, hắn mở khóa, đẩy cửa ra. Nàng rướn người nhìn ra ngoài, vô cùng kinh hỉ khi nhận ra rằng bên ngoài là một rừng bạch mai trắng như tuyết, hoa mai rơi đầy sân đẹp tựa tiên cảnh, giữa còn có một ôn tuyền, nước chảy róc rách, khói bốc lên lượn lờ mờ ảo. Theo hướng kia, nàng phát hiện ra còn vài dãy phòng nữa, dường như bao bọc thành hình lục giác, kiến trúc và cảnh sắc khác so với bên ngoài.
Một làn gió đêm mang hơi se lạnh thổi đến, tiện thể mang theo cả mùi bạch mai dễ chịu vào phòng. Chả trách vì sao trên người hắn luôn có mùi bạch mai hòa với đinh hương thơm ngát dịu dàng, nguyên lai chính là suốt ngày ở trong rừng mai và xông hương a. Phượng Họa Lan hít sâu, tâm tình tức giận tạm thời biến đi mất, trong lòng lâng lâng nhẹ nhàng như trên mây, rất sảng khoái nhẹ nhõm. Phượng Họa Lan không biết giải thích thế nào, nhưng mà, nàng biết, bản thân rất thích nơi này.
"Vi phi biết là Lan Lan sẽ thích mà." Nguyệt Dạ Long ngắm điệu bộ thưởng thức thõa mãn của nàng, cảm thấy đáng yêu vô cùng, hận không thể lập tức ôm lấy, hảo hảo yêu thương cái miệng đỏ mọng nho nhỏ, yêu đến khi nàng dưới thân rên rỉ cầu xin mới thôi!
"Yêu nghiệt, ngươi đúng là thật biết hưởng thụ. Hát thôi không hay, mang đàn cho ta." Phượng Họa Lan trùm chăn kín, cẩn thận bước xuống giường, ngồi trên hành lang phía ngoài ngắm hoa rơi.
Nguyệt Dạ Long gật đầu bước đi. Hắn rẽ vào một căn phòng, rất nhanh mang đến đàn nguyệt bằng gỗ.
Phượng Họa Lan đón nhận đàn, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên đàn, vuốt ve họa tiết hoa bạch mai tinh xảo trên đó, yêu thích không buông.
"Đàn tốt. Ngay cả họa tiết cũng thật đẹp. Ngươi mua nó cũng không rẻ nhỉ?"
"Trấn Bắc vương Nam Lân quốc nhặt được một khúc gỗ quý trôi dạt từ biển vào, tỏa mùi hương dịu nhẹ, rất trân quý. Hắn ta biết vi phu thích sưu tầm cổ cầm, liền sai người đem khúc cây kia làm thành đàn nguyệt, ngày đêm mang sang Nguyệt Thần quốc kịp sinh thần thứ mười ba của vi phu. Còn họa tiết, là vi phu nhàm chán khắc lên." Nguyệt Dạ Long mang trà lên, đặt cạnh đùi, hắn vừa nói vừa vuốt ve ly trà dương chi bạch ngọc, chỉ động tác nhỏ vậy thôi cũng tỏa ra khí chất tôn quý bức người, quyến rũ khó cưỡng lại.
Phượng Họa Lan "ồ" một tiếng. Chỉ một cây đàn nguyệt đã có lai lịch không nhỏ, quả là bảo bối của Đệ nhất Ngũ quốc Nguyệt Thần, nhận được trăm ngàn sủng ái khiến người khác ganh tị đỏ mắt.
Nàng bắt đầu gảy lên từng âm điệu đầu tiên.
與你夢般的邂逅
Yǔ nǐ mèng bān de xièhòu
讓我忘了所有
ràng wǒ wàngle suǒyǒu
那一刻
nà yīkè
你是否也心動
nǐ shìfǒu yě xīndòng
情竇的朦朧
qíng dòu de ménglóng
凝結在心魄
níngjié zài xīnpò
輪迴中 輾轉為你執著
lúnhuí zhōng zhǎnzhuǎn wèi nǐ zhízhuó
我看見你在等我
wǒ kànjiàn nǐ zài děng wǒ
流光溢彩的燈火
liúguāng yì cǎi de dēnghuǒ
你笑了
nǐ xiàole
繁華一時無色
fánhuá yīshí wúsè
你給我的感動延續前世的夢
nǐ gěi wǒ de gǎndòng yánxù qiánshì de mèng
就算短暫也為你守候
jiùsuàn duǎnzàn yě wèi nǐ shǒuhòu
jiùsuàn méiyǒu rúguǒ
你會忘記了我
nǐ huì wàngjìle wǒ
也甘願被愛蠱惑的熱燃燒著的我
yě gānyuàn bèi ài gǔhuò de rè ránshāozhe de wǒ
就算沒有如果
jiùsuàn méiyǒu rúguǒ
真心無法訴說
zhēnxīn wúfǎ sùshuō
那思念也會綴滿月色融進淚的溫熱
nà sīniàn yě huì zhui mǎnyuè sè róng jìn lèi de wēn rè
愛上你那一刻
ài shàng nǐ nà yīkè
也許沒有結果
yěxǔ méiyǒu jiéguǒ
我也無怨無悔的為你執著
wǒ yě wú yuàn wú huǐ de wèi nǐ zhízhuó
我喜歡你好久了
wǒ xǐhuan nǐ hǎojiǔle
從相遇的那一刻
cóng xiāngyù dì nà yīkè
塵緣中
chényuán zhōng
好想時光停留
hǎo xiǎng shíguāng tíngliú
那離別的傷痛
nà líbié de shāng tòng
像箭刺在心口
xiàng jiàn cì zài xīnkǒu
回憶中
huíyì zhōng
淚濕透了清風
lèi shī tòule qīngfēng
[Chorus]:
就算沒有如果
jiùsuàn méiyǒu rúguǒ
你會忘記了我
nǐ huì wàngjìle wǒ
也甘願被愛蠱惑的熱燃燒著的我
yě gānyuàn bèi ài gǔhuò de rè ránshāozhe de wǒ
心動的那一刻
xīndòng dì nà yīkè
就算飛蛾撲火
jiùsuàn fēi é pū huǒ
也勇敢的痛著深深的愛著
yě yǒnggǎn de tòngzhe shēn shēn de àizhe
就算沒有如果
jiùsuàn méiyǒu rúguǒ
真心無法訴說
zhēnxīn wúfǎ sùshuō
那思念也會綴滿月色融進淚的溫熱
nà sīniàn yě huì zhui mǎnyuè sè róng jìn lèi de wēn rè
心動的那一刻
xīndòng dì nà yīkè
就算飛蛾撲火
jiùsuàn fēi é pū huǒ
也勇敢的痛著深深的愛著
yě yǒnggǎn de tòngzhe shēn shēn de àizhe
就算沒有如果
jiùsuàn méiyǒu rúguǒ
真心無法訴說
zhēnxīn wúfǎ sùshuō
那思念也會綴滿月色融進淚的溫熱
nà sīniàn yě huì zhui mǎnyuè sè róng jìn lèi de wēn rè
愛上你那一刻
ài shàng nǐ nà yīkè
也許沒有結果
yěxǔ méiyǒu jiéguǒ
我也無怨無悔的為你執著
wǒ yě wú yuàn wú huǐ de wèi nǐ zhízhuó
(Cho dù không có nếu như -Hương Hương.)
Phượng Họa Lan hát xong, đặt đàn sang một bên. Tay ngọc vươn ra cầm lấy tách trà, kề đến môi mọng, chậm rãi uống.
Nguyệt Dạ Long vẫn chưa phản ứng, đắm chìm trong lời bài hát. Đúng vậy, bài hát này nói không sai! Một khắc kia tâm động, liền như thiêu thân lao vào lửa, thế nhưng...hắn không hề hối hận những việc đã làm, tuyệt không hối, chỉ cần nàng cười, nàng chịu mở lòng với hắn là đủ.
"Ta hát xong rồi. Ngươi cũng phải đúng ước định mang y phục đến cho ta. Yêu nghiệt, yêu nghiệt..." Phượng Họa Lan thấy hắn ngây ra bất động, tốt bụng lấy tay huơ huơ trước mặt gọi hồn hắn về.
Nào ngờ, Nguyệt Dạ Long đột nhiên động! Cánh tay hữu lực kéo Phượng Họa Lan ôm chặt trong ngực, đầu hắn chôn vào hõm cổ nàng, tựa như thứ trân quý nhất thế gian.
"Này...ngươi làm sao vậy?" Phượng Họa Lan phát hiện ra tâm trạng hắn không ổn định, nên không đẩy hắn ra, mặc hắn ôm.
Cả người hắn run nhè nhẹ, ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của hắn. Phượng Họa Lan vươn tay, dịu dàng vỗ vỗ, vuốt ve tấm lưng to lớn, nhẹ giọng an ủi: "Ổn rồi, ổn cả rồi. Nguyệt Dạ Long, ngươi bình tĩnh lại đã. Ngoan, ngoan."
Vừa an ủi, đầu óc nàng lại lòng vòng, thế nào liên tưởng đến một chuyện tình máu chó cẩu huyết.....
Nàng biết mà, biết ngay! Nguyệt Dạ Long xinh đẹp thế này, chắc chắn là tiểu mỹ thụ tươi mát a. Hừm, có lẽ, hắn lúc trước yêu một đại cường công, yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó, hắn làm mọi chuyện vì người mình yêu, kết quả rơi vào bốn giả thuyết...
Một là cường công chết vì nhiều nguyên nhân chưa lí giải hết.
Hai là cường công có tiểu thụ khác, Nguyệt Dạ Long chính thức thất tình.
Ba là cường công đã có nương tử để nối dõi tông đường.
Bốn là bị gia đình hai bên ngăn cản.
Hắn muốn thú nàng chắc chắn vì muốn nhờ nàng làm bình phong che chắn, giả vờ yêu nàng mong quên đi tình cũ. Chậc chậc, đáng thương, hảo đáng thương a.
"Lan Lan, vi phu làm rất nhiều việc vì người đó, nàng nghĩ...người đó có biết không?" Lâu sau, hắn mới khàn giọng hỏi
"Sau này chắc chắn sẽ biết mà"
"Lan Lan, vậy...người đó có buông bỏ chuyện cũ mà mở lòng với vi phu không?"
"Tùy biểu hiện của ngươi rồi. Nhưng mà, thời gian qua lâu chuyện kia cũng phai nhạt, chắc, nếu may mắn, người ấy sẽ thích ngươi a."
Nguyệt Dạ Long nghe đáp án, thõa mãn thả nàng ra, mặt dày đề nghị tiếp: "Lan Lan, cười một cái cho vi phu xem được không?"
Gì đây? Mong muốn từ hình bóng của nàng mà nhớ người xưa sao? Thôi, cũng tội nghiệp hắn. Phượng Họa Lan xót thương, nở một nụ cười xinh đẹp vỗ về tâm hồn yếu đuối của hắn.
Nguyệt Dạ Long mặt mày tươi rói rực rỡ, thõa mãn như mèo ăn được mỡ, hôn nhẹ lên má nàng, sau đó đứng dậy bước đi lấy y phục cho nàng.