• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắp lập thu, sắc trời hòa hoãn dịu mát, vài tia nắng yếu ớt chiếu xuống, vào thời điểm này, con người cũng trở nên lười nhác hơn.

Phượng Họa Lan trong tháng này ăn no ngủ tốt, nghiễm nhiên đã bị vỗ béo sắp thành heo, khuôn mặt khuynh quốc thêm thịt trắng hồng rạng rỡ, càng xinh đẹp nhiếp phách câu hồn hơn trước.

Trong lịch sử Hỏa Phượng quốc, chưa từng có vị Trấn Quốc công chúa nào hòa thân. Thế nên, triều thần làm lễ rất mực long trọng, cũng cuống quýt cả lên.

May mắn là, mọi chuyện vẫn ổn thỏa.

Hộ tống Trấn Quốc công chúa, ngoài sứ giả Nguyệt Thần quốc ra, còn có một vạn kỵ binh tinh nhuệ, khí thế ngút trời do Diệp Kiều thống lĩnh, bảo vệ an toàn cho nàng. Đi cùng, tất nhiên không thể thiếu phụ mẫu Lam Đại Bảo và Phượng Vũ An, một vài vị đại thần trong triều, thêm một cái tiểu tước tước Phượng Hà. Phượng Lâm cũng gào thét đòi theo, thế nhưng bây giờ hắn là hoàng đế, phải ở lại, cắm đầu làm việc vì an nguy xã tắc.

Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An ra tay hết sức hào phóng, đồ cưới phải nói trải dài từ hoàng cung ra cửa thành. Các đời Trấn Quốc công chúa vốn là nạp nam nhân, vì vậy căn bản không cần đồ cưới, của cải cũng nhiều không kể hết.

Phượng Họa Lan vốn rất được đám nguyên lão đại thần yêu thích, xem như bảo bối trong lòng mà nâng niu. Thế nên, không chỉ của hồi môn của thân mẫu, các lão đại thần cũng hào phóng không kém, tặng đồ cưới cho nàng không thua gì cho cháu gái xuất giá, còn có thể hơn ấy chứ!

Trấn Quốc công chúa hòa thân là chuyện lớn, tiên đế lại lần lượt qua đời, đám nữ nhân trong cung chỉ sợ suốt đời cô đơn hiu quạnh, không quyền thế, không nhi tử, lăn lộn trong cung thật khó sống. Mấy lão nhân ở nhà lo sốt ruột, nhân cơ hội này tìm lễ vật quý hiếm trân bảo tặng cho Trấn Quốc công chúa, tất cả chỉ mong nhận được sự hài lòng của Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An, từ đó mới cân nhắc cho nữ quyến trong cung một con đường sống thuận lợi.

Nghiễm nhiên, gia tài của Phượng Họa Lan đã giàu, này lại càng giàu hơn, khiến bao người ghen tỵ đỏ mắt.

Lễ vật Nguyệt Thần quốc hậu hĩnh không kém. Đất phong của Nguyệt Dạ Long rộng lớn, trù phú đứng hạng nhất nhì đại lục, gần sát tòa thành giao nhau tứ quốc của Nam Lân, rất thuận lợi phát triển thương nghiệp. Hắn trực tiếp cắt ra ba tòa thành, tặng cho Hỏa Phượng quốc. Chưa kể đến vất chất như vòng, vàng, đá quý.....còn được miễn cống 30 năm, được giao thương miễn phí, không đánh thuế với người Hỏa Phượng quốc.

Quả thật, Hỏa Phượng quốc cũng lời a.

Quay lại với buổi lễ đại điển....

Phượng Họa Lan thực hiện xong đám nghi thức khấn vái tổ tiên rườm rà, nàng chỉnh lại triều phục, bước ra khỏi điện Thái Cực, chuẩn bị cho nghi lễ cuối cùng.

Đây là nghi lễ tiễn đưa, giao nàng cho người Nguyệt Thần quốc.

Nguyệt Ức Loan triều phục màu tím như lần trước, thậm chí có vài phần trang trọng hơn, váy áo thêu hai chim chu tước vàng cao quý, ánh mắt không giấu nổi vẻ cao hứng. Trong nghi lễ này, nàng đại diện cho Nguyệt Thần quốc, bước lên điện Thái Cực, hứa với Hỏa Phượng đế sẽ đảm bảo an toàn cho Trấn Quốc công chúa.

Nguyệt Ức Loan dẫn đầu một dàn nữ quan Nguyệt Thần, dáng đi chuẩn mực đầy quý khí bước lên, gật đầu chào Hỏa Phượng đế.

_ Lấy danh nghĩa Đại công chúa Nguyệt Thần quốc, bổn công chúa xin đảm bảo với Hỏa Phượng quốc, sẽ bảo đảm an toàn cho đoàn sứ giả, sẽ không để Trấn Quốc công chúa chịu ủy khuất.

Tiếp đó, nữ quan Nguyệt Thần quốc dâng rượi, hai người cùng uống cạn, lập lời hứa.

Nguyệt Ức Loan mỉm cười, lui ra khỏi điện.

Phượng Lâm xoay gót, đích thân đỡ Phượng Họa Lan xuống sảnh.

_ Tỷ, tỷ đi rồi, còn đệ? Tiểu hồ ly làm vẻ mặt đại ủy khuất, giống như nàng dâu nhỏ bị bỏ rơi, thập phần đáng thương

_ Tiểu hồ ly, đệ không hề ngốc, tỷ tin đệ sẽ làm tốt. Nếu có chuyện gì cứ nói tỷ, tỷ an bài hai ám vệ theo dõi đệ trong tối, đưa thư cho họ, đảm bảo sẽ không bị phát hiện. Phượng Họa Lan vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn trấn an

Đoạn đường rất ngắn, hai người nói vài câu đã tới nơi đoàn sứ giả đợi.

Phượng Lâm lưu luyến, ôm lấy nàng:

_ Tỷ tỷ, tỷ đi lâu như vậy, vừa trở đã đi tiếp, đến khi nào mới gặp lại?

_ Ngốc, tỷ sẽ về thăm đệ mà. Làm hảo hoàng đế nhá.

Phượng Họa Lan vỗ lưng hắn, mỉm cười xinh đẹp.

Khoảng khắc đầy cảm động như vậy, không ai dám phá vỡ. Phượng Vũ An nghẹn ngào chui vào lồng ngực trượng phu, không dám nhìn.

À, sai lầm rồi, có người dám phá võ đó!

Nguyệt Dạ Long đen mặt, âm thanh băng lãnh đầy sát khí:

_ Khụ khụ, đủ rồi. Ngươi còn ôm nàng nữa, cần thận bổn vương chặt tay ngươi.

Phượng Lâm mấy ngày nay thấy Lan Lăng vương là hoảng sợ có điều kiện, nghe thấy cánh tay thân yêu có nguy cơ bị phế, vội vã buông Phượng Họa Lan ra.

Phượng Họa Lan trừng mắt với Nguyệt Dạ Long.

Nguyệt Ức Loan thấy có chuyện không ổn, vội phất tay ra hiệu, nắm tay Phượng Họa Lan:

_ Biểu muội, mời. Canh giờ không còn sớm nữa

_ Đại tỷ khách sáo rồi, đa tạ.

Xe ngựa là xe ngựa thường dùng của Phượng Họa Lan. Cát Tường mở cửa xe, thay Đại công chúa đỡ nàng lên xe ngựa.

Phượng Vũ An và Lâm Đại Bảo cũng lên xe ngựa phía sau.

Nguyệt Ức Loan đợi sứ giả Hỏa Phượng quốc toàn bộ lên xe, nàng ấy cúi chào Hỏa Phượng đế lần cuối, sau đó cũng lên xe.

Nguyệt Dạ Long liếc xéo đầy cảnh cáo với Phượng Lâm, phi thân lên ngựa:

_ Khởi hành

Triều thần sau lưng quỳ xuống, hành đại lễ:

_ Cung tiễn Trấn Quốc công chúa. Chúc Trấn Quốc công chúa hạnh phúc viên mãn, sớm sinh quý tử!

Phượng Họa Lan trong xe ngựa, nghe đến câu đó tức đến đỏ mặt thở phì phò, gân xanh trên trán hằn lên dữ tợn. Thế nhưng, nàng không thể phát hỏa với đại thần được, nghiến răng:

_ Tất cả bình thân

Chỉ có Nguyệt Dạ Long thỏa mãn cong môi, thúc ngựa. Đoàn xe sau cũng bắt đầu lăn bánh.

Lan Lan mà biết những lời kia do hắn ép buộc đám đại thần nói, có khi nào lột da rút gân hắn không a?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK