Thanh Loan quốc vốn cường hãn ưa sức mạnh. Dịch quán chiếu theo đó được xây thêm vài phần bá khí, bày trí cũng tựa như nhà tướng gia. Thanh Loan và Hoa Thương không nói đến nằm kề nhau, còn có quan hệ cực kì tốt, nguồn gốc lập quốc cũng hao hao vài nét tương đồng. Hoa Thương sản xuất vũ khí và áo giáp tốt nhất cung cấp cho Thanh Loan, bù lại Thanh Loan giúp Hoa Thương giữ nước.
Nàng cùng Nguyệt Dạ Long tách ra, trái phải luồn lách, viện tử Thẩm Hàn Chi nàng không thấy, nhưng bù lại toàn thấy viện tử oanh oanh yến yến của đám tiểu thiếp hắn mang theo.
Thanh Loan quốc là lai giữa Trung Nguyên và dị quốc, phá lệ người Thanh Loan tuy vẫn vài nét tương tự người Trung Nguyên, nhưng thực chất lại cao lớn khỏe khoắn hơn hẳn. Ngôn ngữ cũng khó nghe hơn, nhiều nơi vẫn còn giao tiếp bằng ngôn ngữ dị tộc.
Nàng nhìn đám oanh oanh yến yến này thân to, eo thô, giọng ồm ồm khó nghe rõ chữ, cảm thấy một trận vô lực đau đầu...
Kia, Thẩm Hàn Chi người này võ công yếu ớt, dựa vào nhà ngoại và âm mưu quỷ kế mới ngồi lên vị trí Thái Tử, nhưng bộ dáng vẫn là yếu ớt thư sinh trói gà không chặt. Mấy vị tiểu thiếp này, Phượng Họa Lan thầm than, khẩu vị Thẩm Hàn Chi thật nặng a.
Việc này cũng oan cho hắn. Những tiểu thiếp hắn nạp phía sau đều có nhà ngoại có chút quyền lực ủng hộ, nếu không, hắn làm sao dám nạp nữ nhân mà không giống nữ nhân kia chứ!
Phượng Họa Lan khó khăn né thị vệ, né "mỹ nhân", cuối cùng lạc đường, xông vào một biệt viện hoang vắng.
Biệt viện này tách biệt hẳn, nhìn qua có phần cũ kĩ cổ kính, nằm gọn trong khoản khuôn viên trồng trúc rộng rãi. Tại sao dịch quán Thanh Loan quốc lại xây một tiểu viện thơ mộng đến như vậy? Đáy mắt nàng xẹt qua tia sáng kì dị, nơi này thoạt nhìn không có người sinh sống, nhưng ai biết được, những nơi thế này mới dễ dàng cất giấu mấy thứ đồ quan trọng. Nàng lẩn vào đám trúc, từng bước tiếp cận tiểu viện.
Phượng Họa Lan thuận lợi nhảy xuống đất, đạp trên lá trúc khô bước vào khoảng sân nhỏ. Người xây viện tử này cũng quá keo kiệt rồi! Phải gọi là nhà nhỏ mới đúng. Nhà nhỏ được đắp bằng đất sét, ngay cả tiền quét một lớp vôi lên bảo vệ cũng không có. Qua thời gian, căn nhà yếu ớt có xu hướng sắp sập, cây gỗ chống cửa sổ cũng mục nát. Tổng kết lại, chính là hết sức khó coi.
Nàng có chút ảo não, có phải nàng đa nghi quá không? Nơi này làm sao sứ giả Thanh Loan có thể ở chứ.
Vốn định quay gót chân rời đi, ngoài ý muốn nàng liền phát hiện hơi thở khác lạ. Xem ra, nơi này quả thật có người. Dùng dư quan khóe mắt quét qua, nàng liền dễ dàng phát hiện nơi người kia nấp.
Quả nhiên thấy nàng có ý định rời đi, người kia nhịn không được xuất chiến. Tốc độ cực kì nhanh, tựa như cơn gió vụt qua, không nhìn rõ thân ảnh, chỉ thấy vệt sáng chói qua từ vũ khí, một trận hàn khí mãnh liệt quét qua.
Phượng Họa Lan không để trong mắt, hừ mũi, tùy tiện vung tay, một đạo kình lực mạnh mẽ màu đỏ rực xuất ra, dễ dàng hất ngã thiếu niên đang tấn công.
Thiếu niên bị hất, đập vào bụi trúc rồi ngã xuống, từ ánh lửa bập bùng cháy trên y phục hắn nhưng hắn cũng không quản, hai mắt trợn tròn khóa chặt trên thân ảnh xinh đẹp của nàng, biểu tình chính là không dám tin.
"Tốc Phong, không được vô lễ với tân vương phi."
Từ xa vang lên tiếng quát. Thiếu niên hoàn hồn, luống cuống dập lửa đang cháy trên y phục, một thân y phục màu xám liền cháy đen đôi chỗ, tóc cũng cháy xén, chật vật thảm hại hết sức khó coi.
Phượng Họa Lan vốn dĩ xuống tay không hề nặng. Nàng liếc nhìn người đến, lãnh giọng: "Ồ, giờ phút nay sao vương gia vẫn còn ở đây? Vốn tưởng ngài nên ở hôn sự của bản phi và Lan Lăng vương chứ."
Người đến nước da màu bánh mật, cao lớn cường tráng, dung mạo góc cạnh rất hoang dã đầy bá khí. Hắn mặc y phục thân vương của Thanh Loan, không rườm rà, ngoài ra còn có thêm áo choàng phía sau, toàn bộ đều màu nâu đất thêu hắc mã tung cước, mái tóc đen xoăn lại, thắt một phía, đeo vài món bảo thạch lấp lánh xinh đẹp. Hắn mặt mày không chút biểu cảm khom người, học theo người Trung Nguyên ôm quyền chào: "Duệ Vương Thanh Loan quốc gặp qua vương phi."
Đáy mắt nàng xét qua tia quỷ dị, Duệ vương chính là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận của Thanh Loan đế, đáng tiếc mẫu tộc hắn vì lòng nghi kỵ của hoàng đế mà gần như diệt tộc, mẫu hậu hắn nản lòng, sau khi sinh hắn liền tự vẫn quy tiên. Nghe nói hắn yếu ớt vô năng không làm được trò trống gì nên hồn, vốn sinh sống trong cung đã khó khăn, sau này lớn lại bị Thái tử Thẩm Hàn Chi chèn ép trong sáng ngoài tối, quả thật nghẹn khuất không chỗ nào phát tiết. Nhưng theo nàng quan sát, Duệ vương này chỉ sợ không đơn giản như lời đồn. Đối mặt với tên Thái tử Thẩm Hàn Chi quỷ kế đa đoan mà còn có thể tiếp tục sống, luyện một thân võ công không tệ, ẩn nhẫn như vậy, tâm tư tỉ mỉ như vậy, Thanh Loan quốc sau này sợ rằng cũng chưa đến tay Thẩm Hàn Chi dễ dàng.
"Vương phi nếu không chê nơi này nhỏ bé bẩn thỉu, bản vương liệu có diễm phúc mời vương phi vào nghỉ?" Thẩm Quân Duệ không che dấu khí thế bá vương bẩm sinh, hào sảng đề nghị.
Phượng Họa Lan thủ lễ: "Đa tạ vương gia hậu đãi. Bản phi và ngài vẫn không thân quen đến mức cô nam quả nữ ở chung một chỗ."
Thẩm Quân Duệ hơi ngẩn ra, sau đó vẻ áy náy: "Bản vương quên mất người Trung Nguyên nhiều quy củ, mong vương phi lượng thứ." Nói xong, hắn quay sang thấp giọng phân phó: " Tốc Phong, mang giường trúc ra ngoài, nấu thêm một ấm trà nóng."
Tốc Phong làm việc rất nhanh, nơi sân nhỏ đặt một cái giường trúc đơn sơ, bày biện vài món điểm tâm lạ mắt, sau đó cung kính mời chủ nhân.
Phượng Họa Lan tháo giày, nhàn nhã ngồi thưởng thức điểm tâm từ Thanh Loan quốc.
"Vương phi tuy tuổi nhỏ, nhưng tương lai chính là bậc nữ trung hào kiệt thiên hạ khó có được. Bản vương thẹn không bằng." Thẩm Quân Duệ tự nhận võ công bản thân không thua kém ai, nhưng đối mặt với nàng, hắn vẫn không đoán được võ công nàng cao thâm bao nhiêu tầng cấp, hắn vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ không thôi, đồng thời thầm khen mắt chọn nương tử của Lan Lăng vương thật chuẩn.
"Vương gia quá khen. Bản phi tuổi vẫn còn nhỏ, càng cần học hỏi nhiều hơn. Nhất là, học hỏi tính che giấu nhẫn nại." Nàng sâu kín nói, không chút cố kỵ nhìn thẳng vào mắt hắn, không muốn bỏ qua bất kì cảm xúc nào từ hắn.
Thẩm Quân Duệ không che giấu cười tà: "Vì sinh tồn cả. Nếu không như vậy, bản vương khẳng định đã chết không biết bao nhiêu lần dưới tay của không chỉ Thái tử ca, mà còn có các hoàng tử khác nữa."
Hoàng tộc Thanh Loan quốc nam tử thật sự rất đông, tính ra Thẩm Quân Duệ cũng đứng hàng thứ thập tam, mà dưới hắn còn vài vị ấu đệ nữa. Đấu đá của các hoàng tử lúc nào cũn kịch liệt, trong triều phe phái các đảng cũng đậm mùi thuốc súng. Nội bộ Thanh Loan quốc bởi vì hoàng đế đang già yếu bệnh tật mà loạn không thôi.
"Chỉ sợ nếu Thẩm Hàn Chi đăng cơ, Duệ vương ngài chắc chắn là người đầu tiên hắn khai đao. Dám hỏi vương gia có ý muốn hợp tác không?" Phượng Họa Lan không cố kỵ nói thẳng
Thẩm Quân Duệ không ngờ Phượng Họa Lan lại mở miệng xin hợp tác trước. Nhưng hắn cũng rất cao hứng. Tuy mấy năm nay thế lực ngầm của hắn cũng có thành tựu, nhưng để so với Thẩm Hàn Chi và các hoàng tử khác vẫn còn kém. Nếu ngộ nhỡ phụ hoàng băng hà, Thẩm Hàn Chi lên ngôi, hắn sao dám để một đích trưởng tử còn sống yên ổn dưới mí mắt hắn đây? Phải biết Thanh Loan quốc cực kì coi trọng đích thứ, sau này ngộ nhỡ hắn ta làm sai, bị ngự sử buộc tội phế truất, đích trưởng tử Tiên Đế sẽ đăng cơ, lúc đó há chẳng phải công dã tràng sao? Thẩm Quân Duệ không muốn làm hoàng đế, nhưng không có nghĩa là hắn không cần mạng, chỉ có ngồi trên ghế rồng kia, hắn mới có thể không bị huynh đệ chèn ép ám sát âm mưu giết chết. Muốn như vậy hắn phải hợp tác, có một thế lực to lớn chống lưng. Đó chính là lý do hắn rất dụng tâm vào chuyến đi sứ lần này. Hắn muốn hợp tác với Lan Lăng vương, sau khi thành chuyện, hắn sẽ không cho Thanh Loan đem quân đi đánh các nước khác nữa, mà yên ổn giữ nước, chăm lo cho dân.
"Thú thật với vương phi, chuyến đi này bản vương quả thật muốn hợp tác với Lan Lăng vương phủ."
Phượng Họa Lan cong môi, nàng thích những người thông minh!
Hiệp định ngầm cứ như vậy mà được ký kết. Phượng Họa Lan không biết, bắt đầu từ khi nàng chấp nhận hợp tác, vòng xoay đại loạn của thiên hạ bắt đầu chuyển động.