“A, tỷ tỷ mở mắt kìa. Đôi mắt tím đẹp quá!!! “Phượng Lăng Phong mỉm cười, đưa ngón tay chọc chọc vào má nàng.
Nha nha con mẹ nó phi phi, cô nãi nhà ngươi chọc, chọc cái con khỉ! Phượng Họa Lan giơ tay bô bô phản đối, lúc này mới phát hiện ra rằng, tay nàng thế nào lại nhỏ như trẻ sơ sinh thế a, không phải là xuyên qua rồi đấy chứ?
“Tỷ phản đối a, không ngoan chút nào. “Phượng Lăng Phong cười gian xảo
Phượng Họa Lan tức run người, hai tay nhỏ bé chụp lấy ngón tay đang tác oai tác quái trên mặt nàng, chuẩn xác ngậm trong miệng điên cuồng cắn.
“Ngô!!! “Phượng Lăng Phong bị hành động của nàng dọa cho giật mình, cảm giác ấm nóng ươn ướt nơi ngón trỏ làm hắn ngây người, giống như có luồn điện chạy qua.
Phượng Lăng Phong rất nhanh khôi phục mỉm cười chậm rãi rút tay ra. Vẫn là vạn lần không ngờ đến, tỷ tỷ đột nhiên khóc, khóc rất rất rất lớn a.
Hắn biến sắc, biểu tình trên khuôn mặt cứng đơ, bộ dáng vụng về vỗ mông nàng dỗ dành:“ A tỷ tỷ a đừng khóc, ngoan, để đệ bế tỷ đi gặp cô cô, cô gia nha.”
Phượng Họa Lan không hiểu vì sao lại xúc động đến phát khóc, nhưng cái tên ngốc này thế nào lại dám vỗ mông nàng, đáng hận đáng hận. Thế là nàng tự nhiên gào khóc to hơn nữa, nhưng nhìn bộ dạng chật vật của hắn lại khiến nàng cực kì thoải mái.
“ Phượng Lăng Phong, ngươi làm quái quái gì để bảo bối của trẫm khóc thế hả? “ Tiếng gầm cực có lực sát thương ẩn chứa không ít tức giận từ trong phòng truyền ra.
Phượng Họa Lan có chút tò mò, nha không biết ai lại có giọng nói giết người không kém nàng a, nhất thời nín khóc. Phượng Lăng Phong rùng mình, bộ dáng thiểu não mở cửa bước vào.
Nơi đây là một căn phòng rất lớn, bài trí cực kì xa hoa: trần nhà gỗ tử đàn thượng đảng chạm khắc phượng vĩ xòe đuôi, mắt phượng đính lưu ly đỏ như máu, rèm lụa mỏng màu hồng phấn mờ ảo, một chiếc bàn trang điểm mạ vàng, kính làm từ thủy tình trong suốt, trên bàn đầy hộp nhỏ lớn các loại, trâm cài, mũ phượng... bên cạnh là bức bình phong vẽ tranh núi non theo kiểu thủy mặc rất có sức hút, sàn hoàn hảo lót bằng gấm hoa văn tình xảo, tôn thêm vẻ cao qúy của địa phương này. Nàng dời tầm mắt, phát hiện ở trong góc, nam tử vận long bào vàng óng oai phong uy vũ ngồi trên ghế quý phi, tay mân mê ly trà bạch ngọc, ngũ quan sắc bén như đao, đầu đội mão che đi vần trán cao trơn bóng, tóc đen dài đến tận hông, làn da màu đồng săn chắc, phải nói cực kì dụ hoặc mê người vô tội a. Một chiếc giường phượng to lớn bên phía tay phải hắn, ba tầng rèm che được vén lên để lộ một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nữ tử thần sắc trắng như tờ giấy mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu hết vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, một đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, mũi thanh tú hoàn hảo như gọt dũa từ ngọc, môi anh đào khô nứt tái nhợt khẽ nở một nụ cười hiền lành, làn da trắng mịn như trăng, ba nghìn sợi tóc xoã tự nhiên mượt mà ôm trọn lấy bờ vai nhỏ bé, một thân y phục rộng thùng thình trắng tinh, cả người vô lực tựa vào lồng ngực vững chắc của nam tử phía sau. Nam tử vẻ mặt tràn đầy ôn nhu sung sướng không thể giấu, một thân hắc y bó sát cơ thể để lộ cơ bắp ẩn hiện, thắt lưng điểm ngọc càng tôn thêm vòng eo nhỏ của hắn, khinh diễm nhất vẫn là đôi mắt và mái tóc dài màu tím cực phẩm, dung mạo sơ với long bào nam tử còn đẹp hơn mấy phần.
Phượng Họa Lan thu đi khinh diễm nơi đáy mắt, thôi, đã làm hài tử thì làm cho trót. Nghĩ vậy nàng ngây ngô cười, phát ra thanh âm bô bô cực kì đáng yêu,làm người nghe chỉ có thể hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng yêu thương một phen.
“ Phong nhi, đến đây cho cô cô xem một chút.” Thanh âm của nữ tử tựa chuông bạc, cực kì dễ nghe ẩn chứa bao yêu thương dịu dàng của tình mẫu tử.
“Tuân lệnh cô cô đại nhân.” Phượng Lăng Phong chạy vội đến, cẩn thận đưa tỷ tỷ hắn sang.
Phượng Vũ An ngây người nhìn nữ nhi thật lâu, ôm chặt lấy mỉm cười quay sang hỏi Lâm Đại Bảo:
“Tiểu Bảo, chàng nghĩ xem sẽ đặt nữ nhi tên gì? “
“Này... An nhi, ta là người luyện võ, mấy thứ này quả thật ta không biết, nàng đặt tên sẽ hay hơn.” Lâm Đại Bảo đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong bao lụa.
Phượng Tường tiến lại, im lặng quan sát hài tử, nét mặt nhu hòa mấy phần, rất lâu hắn nở nụ cười chói mắt, chỉ có hắn mới biết, đây là nụ cười thật sự đầu tiên kể từ khi hắn đăng cơ a.
Phượng Lăng Phong nhìn bức tranh vẽ lan đang dở ở trong góc, buột miệng hỏi: “Cô cô, ai vẽ bức tranh đó vậy, thật đẹp. “
“ Là ta. “Phượng Vũ An đáp
“Phượng Họa Lan, cô cô, đặt tên tỷ tỷ là Phượng Họa Lan được không, Phượng Họa Lan a. “ Phượng Lăng Phong cao hứng
Phượng Tường không chút lưu tình đánh một phát thật đau vào mông Phượng Lăng Phong, mày cau lại, biểu tình hung tợn gầm lên: “Hài tử còn hôi sữa như ngươi biết cái gì mà nói, đây không phải chuyện đùa, rõ chưa?”
Phượng Lăng Phong bị đau đến suýt khóc, hốc mắt đỏ hoe, bĩu môi uỷ khuất khẽ dạ một tiếng. Phượng Vũ An lắc đầu, vuốt ve vỗ vỗ trên lưng Phượng Họa Lan, dịu dàng nói: 'Đệ hà tất phải trách Phong nhi, thật ra tỷ rất thích cái tên này, Phượng Họa Lan, rất hay a, đúng không phu quân?”
Nghe điểm danh, Lâm Đại Bảo thoáng thở dài, sau đó bộ dáng thê nô gật đầu như gà mổ thóc: “Phượng Họa Lan rất hay, cứ gọi nữ nhi là Phượng Họa Lan đi.”
Phượng Tường thấy nàng vui cũng thu sát khí, hòa ái cười một cái gật đầu. Mà Phượng Lăng Phong cứ như được đặc xá thở phào nhẹ nhõm, miệng nhỏ không ngừng phát huy khen vị tỷ tỷ.
Phượng Họa Lan không có ý kiến về tên của mình, theo nàng giữ nguyên như thế cũng tốt.
Nàng theo bản năng hài tử sơ sinh cực dễ buồn ngủ ngáp một cái, chép chép miệng nhắm mắt.
Phượng Lăng Phong còn muốn nói tiếp liền bị Phượng Tường đánh một phát vào đầu, bịt miệng nhi tử lắm mồm lại, thanh âm hạ thấp đến hết mức có thể:“ Ngươi im miệng để cháu yêu của trẫm nghỉ ngơi, lập tức ra khỏi phòng, càng-nhanh-càng-tốt! “
Phượng Lăng Phong không phải kẻ ngốc, hắn nén khóc cúi chào, nhanh nhẹn chạy mất.
Lâm Đại Bảo dìu nương tử nằm xuống, cẩn thận vén góc chăn, nhìn nương tử ôm lấy nhi tử nhắm mắt, cuối cùng mới cùng Phượng Tường ly khai.