Mười hai giờ đêm. - Đi thôi, đi ngủ đi, lại tiếp tục như vậy, thân thể của cô sẽ chịu không nổi đấy! Tần Thiên nhìn Tống Thiến quỳ gối trước mặt linh cữu cha cô mà khuyên nhủ, từ bắt đầu xế chiều, Tống Thiến vẫn quỳ gối trước mặt quan tài Tống Chấn Đông, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tiều tụy, nhìn giống hệt người chết, không hề có sinh cơ. - Tần Thiên, anh có thể ôm tôi một cái không! Tống Thiến quay đầu nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên do dự một chút,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.