Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Thiên tỉnh lại, thấy Triệu Tiểu Nhã nằm úp sấp ở trên người mình đang ngủ say, không đành lòng đánh thức nàng dậy, hắn bèn lặng lẽ đem nàng ôm để ở trên giường. Sau đó đi thu thập đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa bước khỏi cửa, chưa đi được mấy bước liền chạm mặt với Triệu Nhã Chi. Nàng đang cầm một hộp cơm, thấy Tần Thiên lập tức nhanh chóng tiến lên đón.
- Sao rồi? Tiểu Nhã đã tỉnh chưa?
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên gấp gáp hỏi.
- Yên tâm đi dì Triệu. Hôm qua Tiểu Nhã đã tỉnh rồi, đã không có chuyện gì nữa,dì không cần lo lắng nữa. Hiện tại nàng đang ngủ.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói. Triệu Nhã Chi vừa nghe, thần sắc gấp gáp từ từ thả lỏng. Buổi tối hôm qua nàng đã có một đêm ngủ không ngon. Sáng sớm đã lập tức dậy làm bữa sáng rồi vào bệnh viện.
- Tiều Thiên, dì làm bữa sáng cho cậu cùng Tiểu Nhã đây.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói.
- Không cần đâu dì Triệu, ta đi về trước, còn phải đi học nữa.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói, thừa dịp xung quanh không có ai, lặng lẽ đem Triệu Nhã Chi ôm vào trong ngực một chút, cùng lúc đó đưa tay gãi gãi hai bầu nhũ hoa của Triệu Nhã Chi khiến nàng mặt mũi đỏ bừng.
- Tiểu tử thúi, mau buông ra, người ta thấy thì không xong đâu!
Triệu Nhã Chi vội vàng nói. Tần Thiên nhìn nàng tà tà cười rồi sau đó cáo biệt đi ra phía cửa bệnh viện.
- Tần Thiên!
Tần Thiên vừa đi ra cửa lớn của bệnh biện, chuẩn bị bắt xe thì lúc này từ phía sau truyền tới tiếng gọi của Lâm Hiểu Di. Tần Thiên lập tức quay đầu lại, thấy Lâm Hiểu Di đang cầm một túi đồ lớn từ trong bệnh biện đi ra.
- Lâm lão sư, anh thiếu chút nữa thì quên em.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di có ý xấu hổ mà nói.
- Hừ! Người ta cũng biết anh không có lương tâm rồi.
Lâm Hiểu Di lập tức ra vẻ tức giận nói.
- Hắc hắc, đừng nóng giận, đến đây nào.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười nói, một tay nhận lấy túi đồ trong tay nàng, một tay đem nàng ôm ở trong ngực, hướng về phía miệng nhỏ của nàng hôn một cái. Lâm Hiểu Di sắc mắt nhất thời đỏ lên.
- Cẩn thận người ta nhìn thấy!
Lâm Hiểu Di xấu hổ nói.
- Sợ cái gì! Em là nữ nhân của anh, ai dám ý kiến gì. Làm gì có ai biết chúng ta là thầy trò.
Tần Thiên tà tà cười nói, vươn sắc thủ chộp tới cự nhũ của Lâm Hiểu Di, dùng sức chà xát. Lâm Hiểu Di nhất thời bị dọa cho sợ đến mức hô to lên, vội vàng gỡ tay của hắn ra.
- Sắc lang đáng chết, không được lộn xộn!
Lâm Hiểu Di thẹn thùng mắng. Sáng sớm là lúc dương khí thịnh nhất, nếu để Tần Thiên thoải mái đùa giỡn thì tình hình sẽ không kiểm soát được nữa.
- Hắc hắc, được rồi,chúng ta đi thôi.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, kéo tay của nàng mà đi.
Giờ phút này, ở cách hai người không xa, Heo mập vừa bước ra khỏi xe, thấy Tần Thiên, nhất thời sắc mặt lạnh lẽo. Trong miệng lầu bầu nói:
- Mày nhất định phải chết.
Ra khỏi cửa bệnh viện, hai ngươi lấy xe riêng của mình rời đi. Bởi vì cả hai đều phải về nhà thay quần áo, tắm rửa. Tối hôm qua, Lâm Hiểu Di bị Tần Thiên làm cho ra rất nhiều nước, rất là không thoải mái. Cho nên phải vể trước để tắm, Tần Thiên cũng thế. Tối hôm qua không tắm nên chuẩn bị về nhà đánh răng rửa mặt trước.
Rất nhanh, xe đã về tới chỗ ở của Tần Thiên. Hắn xuống xe, hướng vào nhà. Vừa vào cửa liền thấy Tiêu Du mặc đồ ngủ từ bên trong phòng đi ra. Tựa hồ vừa mới tỉnh, vẻ mặt và nhãn tình đều mông lung, bộ đồ ngủ bằng tơ nửa kín nữa hở. Phía trên không mặc áo ngực nên hai toà nhũ phong to tròn theo nhịp bước của Tiêu Du mà tiêu sái rung động một cách cực kỳ dụ người. Đặc biệt là hai điểm nhỏ màu phần hồng , thật giống như đang muốn đâm xuyên qua lớp áo. Mắt Tần Thiên nhìn đã hoa lên rồi, phía dưới nhịn không được đã cuồng hóa lên.
- Đẹp mắt không?
Tiêu Du nhìn Tần Thiên đang mê đắm nhìn mình. Lập tức liền đi tới trước mặt Tần Thiên, cố ý bày ra bộ nhũ hoa phong mãn của mình. Mắt Tần Thiên giờ đã căng lên rồi.
- Đẹp...
Tần Thiên lập tức trả lời.
- Có muốn cởi ra xem một chút hay không?
Tiêu Du tiếp tục dụ dỗ, đưa tay đem đồ ngủ của mình vén lên từ từ. Hai bầu nhũ hoa nhất thời lộ ra hơn phân nửa màu tuyết trắng, tròn tròn, thiếu chút nữa thì có thể thấy toàn bộ. Tần Thiên nhất thời cực kỳ khẩn trương.
- Đừng như vậy a, sẽ ảnh hưởng tới thân thể của em đó nha.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du buồn bực mà nói.
- Vậy phải làm sao em mới chịu?!
Tiêu Du chớp chớp ánh mặt mị hoặc nhìn Tần Thiên, đầu ngón tay thon khẽ khều vào cằm hắn một cái.
- Hắc hắc, cho em kiểm tra một chút là được rồi...
Tần Thiên mang vẻ mặt hèn mọn mà nói.
- Cũng được...có điều đợi tới khi tốt nghiệp đại học rồi nói.
Tiêu Du ghé sát tới mặt Tần Thiên nói, hương xử nữ truyền tới khiến Tần Thiên bủn rủn cả chân tay, hai tay vô thức vòng ra ôm lấy, song Tiêu Du đã sớm né ra.
- Thôi, không chơi với em nữa. Tiểu Nhã bị thương thế nào rồi?
Tiêu Du thu hồi vẻ đùa giỡn hồi này, nghiêm túc nhìn Tần Thiên hỏi.
- Không có chuyện gì rồi.
Tần Thiên nói, rất là không tình nguyện nhìn bộ ngực phong mãn của Tiêu Du.
- Chào buổi sáng!
Lúc này, Lý Phỉ Nhi đi ra, giống như Tiêu Du, cũng một bộ đồ ngủ bằng tơ. Hung khí trước ngực độ to có thể so sánh với Tiêu Du, mà còn có thể lớn hơn một chút. Nhìn như muốn xé rách áo ngủ để xông ra. Hơn nữa, vì không mặc áo lót nên hai điểm nhỏ kia đều lộ ra đặc biệt rõ ràng. Trong đầu Tần Thiên không khỏi hiện lên cảnh lần trước sờ ngực của Lý Phỉ Nhi. Cái cảm giác này vô cùng thoải mái. Thật khong biết nếu là cởi sạch ra rồi sờ thì sẽ như thế nào.
- Lưu manh, ngươi nhìn tiếp lão nương móc mắt ngươi!
Lý Phỉ Nhi thấy Tần Thiên nhìn chằm chẳm vào nhũ hoa của mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên, mắng một câu rồi vội vàng che ngực lại rồi xoay người về phòng thay quần áo.
- Hừ! Ta thèm vào...
Tần Thiên nói một câu trái lương tâm rồi quay người về phòng, tìm y phục để tắm.
Sau khi tắm xong, Tần Thiên từ trong phòng tắm đi ra. Tiêu Du đã làm xong bữa sáng. Bốn đại mỹ nữ đang ngồi cùng một bàn.
- Tần Thiên, mau ngồi xuống ăn điểm tâm nào!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên rồi ném ra một cái nhìn mị hoặc, đưa tay múc thêm một chén cháo nữa để bên cạnh mình.
- Hảo!
Tần Thiên hô lên, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Tương Tương, đem chén cháo của Triệu Chỉ Nhược cầm qua. Sắc mặt nàng nhất thời tức giận nhìn Tần Thiên. Tần Thiên làm như không thấy, nữ nhân này, Tần Thiên luôn cảm giác nàng rất nguy hiểm. Tốt nhất là tránh xa một chút.
Ăn xong điểm tâm, Tần Thiên liền cùng Sở Tương Tương đi tới trường. Trải qua sự kiện rạp chiếu bóng lần trước, quan hệ hai ngươi càng trở nên thân mật. Dọc theo đường đi, Sở Tương Tương ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, hai ngươi rất ra dáng một đôi tình nhân.
Đến trường học, Tần Thiên liền cùng Sở Tương Tương tách ra. Hướng khoa mỹ thuật tạo hình đi tới, còn chưa tới khoa, Tần Thiên liên thấy Phạm Kiến đang từ lầu ký túc xá bên kia đang chạy tới với một bộ dáng hưng phần. Tần Thiên lập tức gọi hắn lại.
- Chuyện gì vậy Phạm Kiến? Hưng phấn như thế làm gì?
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến hỏi.
- Hắc hắc, Thiên ca, ngươi không biết a. Hôm nay có một mỹ nữ Nhật Bản tới trường chúng ta, nghe nói vóc người vô cùng đẹp nên phải nhanh chân đi xem một chút.
Phạm Kiến hưng phấn nói.