- Ô ô ô... Người xấu! Hiên Viên Phiêu Nhi khóc lóc, thò tay ôm lấy eo của Tần Thiên, đầu tựa vào trong ngực Tần Thiên khóc lớn. - Được rồi, đừng khóc, quần áo của tôi rất quý, khóc một ít như vậy là đủ rồi, tôi không đi nữa là được! Tần Thiên vỗ nhẹ sau lưng Hiên Viên Phiêu Nhi nói. - Hừ! Thật không, tôi không muốn làm dơ quần áo của anh! Hiên Viên Phiêu Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiên vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói, khóc đến nhòe cả mắt, bộ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.