Rất nhanh, xe liền đi vào tiểu khu Tần Thiên ở, đoàn người xuống xe, đi lên lầu, cô gái kia lộ vẻ kích động, không biết là tại sao.
Trên lầu, Triệu Nhã Chi đã đợi sẵn, Triệu Tiểu Nhã thấy Triệu Nhã Chi, lập tức chạy tới ôm cánh tay Triệu Nhã Chi, trên mặt lộ vẻ ưu buồn.
- Các vị là người Tề gia sao?
Triệu Nhã Chi trực tiếp hỏi, lộ vẻ rất bình tĩnh.
- Làm sao cô biết?
Cô gái cầm đầu giật mình nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Vào đi!
Triệu Nhã Chi nhìn cô gái thản nhiên nói, sau đó cùng Triệu Tiểu Nhã xoay người đi vào, Tần Thiên cùng nữ nhân kia cũng đi vào.
- Đây là những thứ năm đó ở cùng khi tôi nhặt được Tiểu Nhã, mười sáu năm, cô ta nói không sai, quả nhiên các vị đã tới
Triệu Nhã Chi chỉ vào đồ trên bàn trà nói.
Trên bàn trà, đặt một phong thư cũ kĩ còn vương vết máu, còn có một khăn tay thêu hoa màu tím.
- Khăn tay của thiếu phu nhân!
Cô gái vừa thấy khăn tay, lập tức kinh động hét lên rồi chạy vội đến cầm lấy khăn tay, nước mắt rơi xuống.
(nguyên tác là thiếu nãi nãi, nhưng mà ta thích thiếu phu nhân hơn, để nãi nãi lắm lão nghĩ bậy)
- Lúc đó cô gặp thiếu phu nhân và thiếu gia?
Cô gái nắm lấy tay Triệu Nhã Chi, khẩn trương hỏi.
- Không có, khi đó ta chỉ gặp một cô gái trẻ giao Tiểu Nhã cho tôi, nói mười sáu năm sau sẽ có người đến tìm Tiểu Nhã, bảo tôi giao phong thư này cho các vị .
Triệu Nhã Chi nói.
- Đó chính là thiếu phu nhân, sau đó rồi sao?
Nữ nhân vội vã hỏi.
- Sau đó cô ta rời đi, tôi không gặp lại nữa.
Triệu Nhã Chi nói, cô gái lộ rõ vẻ thất vọng, sau đó ánh mắt nhìn về Triệu Tiểu Nhã, trong mắt lộ ra một tia tinh quang.
- May mà ông trời có mắt, lưu huyết mạch của thiếu gia lại.
Nữ nhân nhìn Triệu Tiểu Nhã vui mừng nói, Triệu Tiểu Nhã vội vàng trốn ra phía sau, lộ rõ vẻ sợ hãi.
- Các vị muốn dẫn nó đi sao?
Triệu Nhã Chi hỏi.
- Ừ, cô bé nhất định phải quay về gia tộc.
Cô gái nói, Triệu Nhã Chi nghe thấy toàn thân chấn động, ánh mắt ảm đạm, thần sắc cực kỳ mất mát, nước mắt liền trào ra.
- Mẹ, con không muốn xa mẹ, con không đi!
Triệu Tiểu Nhã vội vàng nói, hiển nhiên chuyện này rất rõ ràng rồi, gia tộc cha mẹ ruột của Triệu Tiểu Nhã tìm được nàng rồi, muốn dẫn nàng trở về, Triệu Tiểu Nhã dĩ nhiên không muốn, Triệu Nhã Chi cũng là không nỡ, Tần Thiên càng không nỡ.
- Cô yên tâm, bây giờ chúng ta còn phải quay về gia tộc rồi mới quyết định sau.
Cô gái nói.
Triệu Nhã Chi gật đầu, không nói gì.
- Vậy chúng tôi trở về trước, tiểu thư, người có thể cho chúng tôi mượn sợi dây chuyền trên cổ được không?
Cô gái hỏi, Triệu Tiểu Nhã nhìn Triệu Nhã Chi một chút, thấy Triệu Nhã Chi gật đầu, liền tháo dây chuyền xuống đưa cho cô gái.
- Tốt rồi, chúng ta quay về gia tộc, khi có quyết định chúng ta sẽ quay lại.
Cô gái nói rồi cầm phong thư trên bàn rời đi.
Nhìn cô gái rời đi, Triệu Nhã Chi thất hồn lạc phách ngã lên ghế.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ!
Triệu Tiểu Nhã vội vàng nói.
- Tiểu Nhã, con sẽ rời bỏ mẹ sao?
Triệu Nhã Chi nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.
- Sẽ không, sẽ không, không đời nào con rời bỏ mẹ.
Triệu Tiểu Nhã vội nói, rồi ôm lấy Triệu Nhã Chi, hai mẹ con ôm nhau khóc lớn, Tần Thiên đứng bên cạnh nhìn mà lòng đầy phiền não.