- Này, bát phụ, chúng ta rốt cuộc là đang làm trò gì vậy, dù sao cô cũng phải cho tôi biết một chút chứ.
Tần Thiên bước nhanh đuổi theo Lý Phỉ Nhi hỏi.
- Ngươi còn gọi ta như vậy lần nữa ta liền đập chết ngươi!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, khiến hắn lập tức im mồm.
Hai người ra khỏi bệnh viện liền đi đến trạm xe bus. Dọc theo đường đi, hai người giả dạng đã thu hút một nhóm lớn người thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến Tần Thiên rất là xấu hổ, hắn cúi đầu không dám nhìn mọi người. Lý Phỉ Nhi vẻ mặt cũng không khá hơn là mấy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Con ngoan, thấy không, không chăm chỉ học tập sẽ thành như vậy, lớn lên liền ra đứng đường xin cơm, hơn nữa, ngay cả cái chén cũng mua không nổi, chúng ta cho họ một ít tiền đi.
Một thiếu phụ dẫn theo một đứa bé bốn năm tuổi đứng trước mặt Tần Thiên, lấy hắn làm tấm gương để giáo dục tiểu hài tử, từ trong ví tiền móc ra một tờ tiền giấy ném vào trước mặt hắn.
- Ta khing, có bà mới là ăn mày!
Tần Thiên nhất thời giận dữ, bản thân lớn lên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, lại dám nói lão tử là tên khất cái, ngươi mới là tên khất cái, cả nhà ngươi cũng đều là khất cái.
- Loạn hết cả rồi, bố thí cho mà còn mắng người, chê ít sao, vậy thì nhịn đi, ta không có mà cho đâu!
Thiếu phụ nhặt tiền lên, mang theo đứa trẻ rời đi.
- Ha ha ha ha....
Lý Phỉ Nhi đứng bên cạnh thấy vậy thì ôm bụng cười.
- Hừ! Có cái gì buồn cười, nhưng nhìn thế này thật mất tư cách quá.
Tần Thiên cả giận nói.
Xe buýt tới, hai người chen chúc leo lên.
Xe buýt thành phố Quang Châu bất kể lúc nào cũng đều đông người như vậy, hai người vừa lên đến cả xoay người cũng không có chỗ mà xoay, Tần Thiên dán người thật chặt phía sau Lý Phỉ Nhi, mùi hôi nách trên y phục làm Tần Thiên thật muốn ói, những người bên cạnh cũng ngửi thấy được, ghê tởm nhìn Tần Thiên, nhưng không có biện pháp, trên xe quá đông, không cách nào dịch chuyển khỏi, mọi người không thể làm gì khác hơn là xoay người sang chỗ khác, bịt chặt lỗ mũi.
"Hình tượng sáng ngời của ta coi như là tan nát hết rồi!"
Tần Thiên thầm nghĩ, đột nhiên, hắn cảm giác có chút không đúng, sao phía dưới cứ có cái gì đó mềm mềm cạ vào…
"Oa, không ổn, là cái mông nhỏ củaLý Phỉ Nhi a."
Theo nhịp xe đung đưa tiểu đệ của Tần Thiên cũng dần cứng rắng lên chỉa thằng vào cặp mộng căng của Lý Phỉ Nhi.
- Tần Thiên, ngươi lấy cái thứ gì gì ấy ra khỏi người ta mau!
Lý Phỉ Nhi quay đầu lại nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên chỉ biết cười khổ.
- A... Cái kia… là điện thoại di động của ta, ta lập tức lấy ra đây.
Tần Thiên vội vàng lấp liếm, cố gắng lùi người lại, nhưng xe buýt quá đông không còn chỗ mà lùi. Chợt xe phanh gấp một cái, Tần Thiên đổ người về phía trước, tiểu đệ đâm mạnh vào lớp quần của Lý Phỉ Nhi.
- Còn không lấy ra, khó chịu quá!
Lý Phỉ Nhi bất mãn nói, tay mò xuống dưới, Tần Thiên muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, tiểu đệ liền bị Lý Phỉ Nhi một tay tóm lấy.
- Điện thoại gì mà vừa cứng vừa nóng như vậy, Tần Thiên, làm sao nóng như vậy?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói, đưa tay muốn cầm "chiếc điện thoại" lấy ra, kết quả phát hiện vật kia lại có thể động đậy, hơn nữa hình như còn to lên.
Đầu óc Lý Phỉ Nhi liền ngây dại, nơi đó của hắn là điện thoại di động gì chứ, rõ ràng là…là...
Trong nháy mắt khuôn mặt Lý Phỉ Nhi trở nên đỏ rực, bàn tay đang nắm cái đó cũng lỏng ra.
- Hắc hắc... Cái kia, cô cũng biết đó, nơi này quá chật, hơn nữa… ta là nam nhân bình thường, đây chỉ là phản ứng rất bình thường thôi.
Tần Thiên lúng túng nói.
- Ngươi... Lưu manh!
Lý Phỉ Nhi tức giận nói, hung hăng trợn mắt, muốn đẩy ra một chút nhưng không còn đủ không gian nữa, cái đó vẫn đang đâm tới từng chút một.
Suy nghĩ một chút, Lý Phỉ Nhi liền đem thân thể của mình chuyển qua đứng đối mặt với Tần Thiên, như vậy có thể sẽ không bị hắn đâm chọt nữa.
Đột nhiên, tai xế bất ngờ thắng xe, Lý Phỉ Nhi mới vừa xoay thân thể lại, còn không có đứng vững, trong nháy mắt cả người liền hướng Tần Thiên nhào tới, miệng nàng ập vào miệng hắn, mà hạ thân hai người cũng ép sát vào nhau.
Qua một hồi lâu Lý Phỉ Nhi mới kịp phản ứng, lập tức tách ra, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Tần Thiên như kẻ thù giết cha vậy.
- Khụ khụ... Cái kia, thật không phải cố ý, không liên quan đến ta.
Tần Thiênlúng túng nói, Lý Phỉ Nhi hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới hắn nữa.
Xe buýt đã đến trạm, một đống người đi xuống, xe vắng hẳn ra, Lý Phỉ Nhi liền dịch ra chỗ khác tránh lại bị chiếm tiện nghi tiếp.
Qua liền mười mấy trạm, ra khỏi thành phố, dừng lại ở vùng phụ cận, nơi này đã là trạm cuối cùng rồi, hai người xuống xe thời gian đã là giữa trưa.
- Này, cô còn chưa nói cho tôi biết chúng ta tới nơi này làm gì a.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, nơi này cực kỳ ngổn ngang, khắp nơi đều là đồ phế liệu, mấy tên tiểu lưu manh đứng ở đầu đường, nhìn qua rất nguy hiểm.
- Tới điều tra một vụ trọng án, gần đây trên thị trường xuất hiện rất nhiều sữa bột giả, rất nhiều trẻ em ăn phải đã gặp chuyện không may rồi. Có tình báo loại sữa giả đó chế tạo ở chỗ này, ta liền tới nơi này điều tra một chút.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.
- Móa, không được đâu, đây là chuyện cảnh sát các ngươi, tại sao kéo ta vào a, sao ngươi không tìm người ở cục cảnh sát đi cùng chứ?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi buồn bực nói.
- Ta còn ở giai đoạn thực tập, không thể đi ra ngoài phá án, chỉ có cảnh sát kỳ cựu mới được tham gia vụ này.
- Kháo!
Tần Thiên vừa nghe thiếu chút nữa ngất mất, thì ra là phá án chui.