Một buổi tối trôi qua rất nhanh, qua một đêm chữa thương, thân thể Yến Thủy Dao đã khôi phục bảy tám phần, không có cái gì đáng ngại.....
Sáng sớm hai người ra ngoài tiếp tục hoạt động của ngày thi đấu cuối cùng.
Lệnh bài của Yến Thủy Dao vẫn chưa đủ, của Tần Thiên đã dư ra rất nhiều, hắn liền lấy của mình đưa cho nàng để nàng đủ một trăm miếng lệnh bài.
. . .
Bốn giờ chiều, lối vào rừng rậm đang có rất nhiều người, những người này là quân nhân duy trì trật tự, có người thí luyện thất bại, còn có người các đại gia tộc, người các đại môn phái. Ở cách đó không xa trên đài chủ tịch, giờ phút này, Sở Văn Long và các lão đại đại quân khu đều đang ngồi. Các đại gia tộc, các đại môn phái đều có mặt trừ Tần gia, những trưởng lão gia tộc khác đã ngồi ở đó chờ thí luyện kết thúc, để đón đệ tử và tổng kết thành tích.
Trong rừng rậm, một đám thí sinh lần lượt đi ra, giao lệnh bài cho nhân viên thống kê ở lối vào.
- lZ quân khu, Lưu Thiên Lễ, đạt được hai mươi sáu miếng lệnh bài.
- FI quân khu, Triệu Văn Lợi, đạt được mười miếng lệnh bài.
- FJ quân khu, Trâu Kỵ, đạt được năm mươi mốt tấm lệnh bài. . .
Nhân viên thống kê mỗi lần kiểm kê đều thông báo một lần, để tất cả mọi người biết.
Tùy theo mỗi một cái tên khác nhau sẽ có thành tích khác nhau công bố ra, một đám người đang đợi chờ cũng cực kỳ khẩn trương, nhất là nhân vật chủ tịch các đại quân khu trên đài, bởi vì đây là cạnh tranh giữa quân khu bọn hắn. Người các đại gia tộc cũng lộ ra vẻ rất khẩn trương. Tất nhiên, bọn họ cũng không phải là không bình tĩnh được, các đại gia tộc có chút khẩn trương vì lần này là thế hệ trẻ các đại gia tộc bọn hắn cạnh tranh với nhau, ai cũng muốn chèn ép đối phương.
- Lão Sở , ta nghe nói các ngươi lần này phái một trăm mười người đi vào. Dị năng giả của các ngươi những năm này càng ngày càng ít, thật ngưỡng mộ. Ta thật mệt chết rồi, hàng năm đều là một đám người. Loay hoay gần chết cũng không biết sắp xếp như thế nào, thật là phiền toái. Có muốn ta đưa tới một nhóm người cho các ngươi không, dù sao các ngươi cũng nhàn rỗi không có chuyện làm.
Một lão đầu người gầy teo bên cạnh Sở Văn Long nhìn Sở Văn Long với nụ cười đắc ý nói. Lão đầu này tên là Hoàng Lập Vĩ, danh tự này vừa nghe còn tưởng rằng phương diện nào đó của hắn không được, cũng không biết phụ thân phụ mẫu của hắn năm đó nghĩ ra tên này như thế nào.
Hoàng Lập Vĩ là đại lão quân khu Tây Bắc giống Sở Văn Long, hắn cũng là nguyên lão cách mạng, bản thân hắn đã gia nhập cách mạng từ rất sớm, cùng Sở Văn Long tham gia chiến tranh ZNV. Hai người có thể nói là nhiều năm quen biết , nhưng là hết lần này tới lần khác quan hệ giữa hai người luôn không tốt, thường nói móc lẫn nhau, cười nhạo đối phương. Bên ngoài có lời đồn năm đó hai người bởi vì cùng theo đuổi một nữ nhân. Kết quả nữ nhân không biết Sở Văn Long dùng thủ đoạn gì đem nàng cưa đổ, cho nên Hoàng Lập vĩ cực kỳ đau khổ, cuối cùng hai người trở mặt. Quan hệ từ đó trở nên gay gắt, mỗi lần có sự kiện gì trọng đại có thể chạm mặt nhau bọn hắn đều tìm cơ hội nói móc đối phương.
Sở Văn Long hiểu Hoàng Lập Vĩ đang cười nhạo hắn, Sở Văn Long cũng không tức giận, mà là phản kích nói:
- Lão Hoàng, ta không cần, đội ngũ chúng ta đều là tinh anh. Hơn một trăm mười người là đủ rồi, những con tôm nhỏ cá tạp muốn tới cũng vô dụng. Chỉ là lãng phí tiền tài quốc gia, đúng không. Phế vật coi như là nhiều hơn cũng là phế vật, ta nói đúng không.
Hoàng Lập Vĩ vừa nghe thấy thế, nhất thời tức giận mặt xanh lại, hắn vốn định khoe khoang khả năng của mình một chút, khoe hắn chiêu mộ được bao nhiêu dị năng giả, không nghĩ tới lại bị Sở Văn Long cười nhạo là chiêu mộ một đống phế vật lớn.
- Ái chà, lão Sở, lão Hoàng, các ngươi vẫn còn cãi nhau sao, đều đã nhiều năm trôi qua rồi người nào cũng đã có tuổi, vẫn còn giằng co làm gì, tại sao không nghĩ làm sao để bồi dưỡng thật nhiều nhân tài vì quốc gia. Lão giả mặc quân trang mặt chữ quốc ngồi bên cạnh ở Hoàng Lập Vĩ nói, lão này tên là Phùng Thiên Trường đến từ quân khu đế đô,người thứ nhất hàng năm của cuộc so tài đều ra từ quân khu hắn, nhân tài đông đúc.
- Hừ! Người nào cùng hắn tranh giành.
Hoàng Lập Vĩ hừ lạnh một tiếng khinh thường nói.
Sở Văn Long thì ra vẻ đại khí hơn, cười ha hả một tiếng không nói gì.
- Quân khu Tây Bắc , Vương Chấn Lâm, đạt được một trăm sáu mươi bốn khối lệnh bài, tạm thời đệ nhất.
Thanh âm của nhân viên thống kê vang lên, Hoàng Lập Vĩ vừa nghe thấy, nhất thời vui mừng cực kỳ .
- Chúc mừng, lão Hoàng, quân khu các ngươi xem ra năm nay lại muốn đại phóng quang mang.
Phùng Thiên Trường bên cạnh lập tức chúc mừng.
- Một chút thành tựu mà thôi, không đáng nhắc đến. Bất quá, ai, không nghĩ tới thực lực tiểu Vương này chưa ra gì đã cầm lệnh bài nhiều như vậy.
Hoàng Lập Vĩ ý vị nói, nhìn Sở Văn Long bên cạnh, nói tiếp :
- Lão Sở, ngươi nói chúng ta đều mang theo nhiều người tham gia thi đấu, làm sao một người trong số các ngươi cũng không đi ra ngoài.
Hoàng Lập Vĩ ám chỉ rất rõ ràng, đó chính là thủ hạ của Sở Văn Long ngươi có phải hay không đều thua hết rồi.
Sở Văn Long cũng không thèm để ý tới Hoàng Lập Vĩ, để Hoàng Lập Vĩ nhất thời oán hận.
Giờ phút này, trong lòng Sở Văn Long cực kỳ gấp gáp, Tần Thiên cùng Tống Vũ đi vào đến bây giờ còn chưa đi ra, chỉ có hai khả năng, hoặc là thực lực cường đại, chiếm được rất nhiều lệnh bài, đang trên đường ra, hoặc bị người giết, nếu bọn hắn thua đã sớm đi ra.
- Quân khu đế đô, Ngô Vân, đạt được một trăm chín mươi lệnh bài, tạm thời xếp hàng thứ nhất.
Thanh âm của nhân viên thống kê vang lên lần nữa, Phùng Thiên Trường nghe khẽ gật đầu, không có kích động quá lớn, giống như chuyện vốn đã là như thế.
Người đang ngồi quanh rối rít chúc mừng.
- Tề gia, Tề Vân Long, đạt được hai trăm bốn mươi năm tấm lệnh bài, tạm thời đứng hàng đệ nhất.
Thanh âm của nhân viên thống kê lại một lần nữa vang lên, nhất thời, phía dưới lập tức ồn ào. Cho tới bây giờ, số lệnh bài nhiều nhất đã phá mốc hai trăm.
Chỗ ngồi Tề gia trưởng lão vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, bên cạnh các đại gia tộc người vậy rối rít giả mù sa mưa chúc mừng, trong lòng suy nghĩ nhà mình người nhưng ngàn vạn không muốn thua cho Tề gia.
Theo thống kê viên thanh âm lần lượt vang lên, thủy chung là không có xuất hiện người của quân khu Quảng Châu mắt thấy mặt trời cũng muốn xuống núi, Sở Văn Long sắc mặt tốt hơn lo lắng.
- Tây Bắc quân khu, Trịnh Khắc, đạt được hai trăm lẻ một tấm lệnh bài, tạm thời đứng hàng thứ hai.
Thanh âm của nhân viên thống kê lại một lần vang lên, cũng khiến ở dưới chấn động một hồi , có thể kiếm được hai trăm tấm lệnh bài cũng không phải là người đơn giản.
- Tiểu tử Trịnh Khắc này, làm sao chỉ được bằng này điểm.
Hoàng Lập Vĩ thở dài một hơi nói, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng thật ra ý nghĩ của hắn thì ai cũng biết.
- Đế đô quân khu, Phùng Thiên, đạt được ba trăm hai mươi tấm lệnh bài, tạm thời đứng hàng thứ nhất, đồng thời đột phá thành tích cao nhất của cuộc so tài từ trước đến nay.
Thanh âm của nhân viên thống kê run rẩy vang lên, trong nháy mắt toàn trường chấn động, người trên sân khấu chủ tịch cũng đứng lên, hơn ba trăm tấm lệnh bài, đây cũng là chuyện chưa từng có trong cuộc so tài dị năng từ trước đến nay. Cao nhất lúc trước cũng chỉ hai trăm chín mươi tám khối mà thôi, lại có người có thể phá mốc ba trăm khối a, thật làm cho người ta giật mình.