- Buông ra. Tôi muốn đến bệnh viện, Ta muốn đến bệnh viện...
Lâm Hiểu Di kích động nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, đẩy Tần Thiên ra, nhanh chóng chạy ra cửa phóng ra ngoài như gió. Tần Thiên bèn chạy theo sau, nói gì đi nữa đây cũng là nữ nhân của mình.
Hai người một trước một sau chạy ra khỏi phòng làm việc, dọa cho các lão sư khác phải giật mình kêu lên, rối rít chạy ra xem, nhưng hai người sớm đã chạy xa.
- Lâm lão sư, chờ tôi một chút.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiêu Di đang điên cuồng chạy mà hô lên. Hắn cố tăng tốc, một phát bắt được tay Lâm Hiểu Di, kéo nàng lại.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, sao cô phải gấp như vậy?
- Không phải chuyện của cậu. Cậu cút đi, lưu manh.
Lâm Hiểu Di phẫn nộ quát, tâm trí rất không tỉnh táo. Nàng hất Tần Thiên ra rồi chạy ra khỏi cổng trường, bắt một chiếc taxi. Tần Thiên cũng lên theo, Lâm Hiểu Di cũng không nói gì, chẳng qua khuông mặt lộ vẻ lo lắng, thân thể run run, tựa hồ cực kỳ bối rối.
Tần Thiên nhìn bộ dáng của nàng biết tạm thời có hỏi cũng không được gì, bèn lặng im không nói.
Xe rất nhanh đi tới cửa bệnh viện. Lâm Hiểu Di vội mở cửa xe chạy thẳng vào bệnh viện. Tần Thiên lập tức để lại trăm đồng tiền rồi đuổi theo Lâm Hiểu Di. Hai người lên tầng sáu, tới một gian phòng bệnh.
- Bà nội.
Lâm Hiểu Di khẩn trương kêu lên, mạnh mẽ đẩy cửa đi vào. Tần Thiên cũng vào theo, bên trong một bác sĩ cùng hai y tá đang xem bệnh cho một phụ nữ trung niên, đột nhiên thấy hai người xông vào thì không khỏi giật mình.
- Mẹ, mẹ sao rồi. Mẹ không sao chứ, mẹ.
Lâm Hiểu Di nhào về phía trước cửa sổ, trên giường bệnh phụ nữ kia gầy trơ xương, sắc mặt trắng bệch.
- Mẹ… mẹ… không sao, chỉ… hơi đau một chút. Con không cần lo lắng, mau trở về lớp đi.
Phụ nhân nhìn Lâm Hiểu Di khó khắn nói. Tần Thiên vừa nhìn liền hiểu, thì ra Lâm Hiểu Di vì mẹ mình nguy kịch mới gấp gáp như thế.
- Mẹ, mẹ đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lâm Hiểu Di nhìn mẹ mình mà nước mắt chảy ròng.
Tần Thiên hỏi qua bác sĩ tình hình, biết được đại khái. Mẹ của Lâm Hiểu Di bị ung thư gan giai đoạn cuối, nếu không phẫu thuật ngay e rằng không sống được mấy ngày nữa. Tình huống có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng.
- Lâm tiểu thư, chúng tôi chờ cô ở ngoài.
Bác sĩ nhìn Lâm Hiểu Di nói, sao đó dẫn hai y tá rời đi. Tần Thiên vẫn ở lại trong phòng.
- Di Di, đây là bạn trai con sao? Rất tuấn tú đó, như vậy là mẹ yên tâm rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mẹ Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên vui vẻ nói, mặt lộ nét cười.
- Mẹ, không phải...
- Đúng vậy thưa bác gái. Cháu là bạn trai của Di Di, gọi là Tần Thiên.
Lâm Hiểu Di còn muốn giải thích thì Tần Thiên đã cắt lời, đánh mắt ý bảo nàng không nên giải thích, tránh đả kích mẹ nàng.
- Vâng, mẹ, anh ấy là bạn trai của con .
Lâm Hiểu Di khó khăn nói.
- Hài tử ngốc, có gì phải ngượng. Mẹ bị bệnh nhiều năm như vậy khiến ngươi trễ nải, cũng là mẹ không tốt… Tiểu Thiên, xin cậu đối xử tốt với nó. Tuy là tính cách nó lạnh lùng một chút, nhưng tâm địa thiện lương. Hai đứa ở chung với nhau, nên bao dung hơn, được không ?.
Mẹ Lâm Hiểu Di rất cao hứng nhìn hai người.
- Con biết rồi bác gái.
Tần Thiên vội vàng gật đầu.
- Vâng, mẹ yên tâm, chuyện bọn con mẹ đừng lo, an tâm dưỡng bệnh là trên hết. Chờ mẹ khỏi bệnh, chúng con sẽ dẫn mẹ đi chơi các nơi. Không phải mẹ vẫn nói muốn đi Bắc Kinh một chuyến sao? Chờ mẹ khỏi chúng ta sẽ lập tức đi.
Lâm Hiểu Di nhìn mẹ mình, nước mắt chảy ròng ròng.
- Thật là… Hài tử ngốc, con khóc cái gì? Không phải là mẹ không có chuyện gì sao? Mẹ… khụ khụ khụ…
Lâm mẫu nặng nề ho khan, thậm chí bắn cả máu lên mặt Lâm Hiểu Di và chăn đệm, sau đó liền ngất đi.
- Aaa. Bác sĩ, mau tới, mẹ tôi lại ngất rồi.
Lâm Hiểu Di hoảng sợ hét lên, phía ngoài bác sĩ nhanh chóng đi tới, nhìn thấy tình huống này bèn đẩy Lâm Hiểu Di ra. Sau đó phân phó y tá đưa xe tới, đem Lâm mẫu vào phòng phẫu thuật.
- Lâm tiểu thư, nơi này cô không thể đi vào.
Bác sĩ cản Lâm Hiểu Di đang muốn xông vào.
- Không, tôi muốn nhìn… Ta muốn nhìn mẹ tôi.
Lâm Hiểu Di la to, muốn xông vào. Tần Thiên vừa trông thấy vội đem nàng ôm lại, để ý tá khóa cửa.
- Buông tôi ra, buông ra. Tôi muốn xem mẹ tôi.
Lâm Hiểu Di liều mạng giãy dụa nói.
- Tỉnh táo lại đi, không được ầm ĩ nữa. Cô như vậy có ích lợi gì? Vào đó chỉ khiến họ thêm phiền toái, ảnh hưởng họ cứu người. Cô mau hảo hảo ngồi xuống đây cho tôi.
Tần Thiên quát lên.
- Ô ô….
Lâm Hiểu Di khóc òa lên, gắt gao ôm lấy Tần Thiên, cực kỳ thương tâm.
- Khóc đi, khóc lên sẽ tốt hơn.
Tần Thiên vỗ vỗ lưng Lâm Hiểu Di nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiểu Di ôm Tần Thiên khóc thật lâu, cho tới lúc bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra mới ngừng lại.
- Sao rồi bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?
Lâm Hiểu Di nắm lấy áo thầy thuốc hỏi.
- Bệnh nhân tạm thời đã ổn định, nhưng vẫn đang hôn mê, hơn nữa tình hình đã rất nguy cấp, phải mau làm thủ tục phẫu thuật, nếu không e rằng nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà phẫu thuật cũng không chắc chắn sẽ thành công, bệnh nhân đã ung thư đến giai đoạn cuối, trong nước hiện tại còn chưa có ca nào phẫu thuật thành công. Cô nên suy nghĩ cho kỹ, thời gian cũng không còn nhiều, nửa tiếng nữa cô phải quyết định.
Những lời này như sét đánh giữa trời nắng. Lâm Hiểu Di ngơ người, qua một hồi mới tỉnh táo lại.
- Bác sĩ, chẳng lẽ không có biện pháp khác?.
- Không có, chỉ có cách giải phẫu này thôi.
- Vậy làm giải phẫu thì cần bao nhiêu tiền?.
- Hai mươi vạn.
Lâm Hiểu Di vừa nghe, nhất thời chân đứng không vững, chút nữa đã ngã xuống. Hai mươi vạn đối với nàng chính là con số trên trời, mấy năm nay vì chưa trị cho mẹ mà nhà nàng đã rất khó khăn, phòng ốc cũng bán đi, lại vay nợ bên ngoài nhiêu. Đừng nói hai mươi vạn, hai nghìn đồng nàng cũng không đem ra nổi.
- Bác sĩ, có thể phẫu thuật trước hay không, số tiền kia chúng tôi cần thêm một chút thời gian.
- Việc này không được.
Bác sĩ cự tuyệt dứt khoát. Lâm Hiểu Di vừa nghe liền khuỵ xuống đất, hai mắt thất thần, vẻ mặt tuyệt vọng cùng bi ai.
- Mẹ, con gái bất hiếu.
Lâm Hiểu Di lầm bầm, cả người giống như vô hồn.
- Tỉnh tỉnh, không phải là hai mươi vạn thôi sao? Để tôi trả. Bác sĩ, lập tức chuẩn bị phẫu thuật đi.
Tần Thiên bế nàng dậy nói.
- Hả, hai mươi vạn của cậu ở đâu ra. Đừng gạt tôi. Tần Thiên, tôi còn không biết gia cảnh của cậu sao? So với tôi cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi.
Lâm Hiểu Di khổ sở nói.
- Tôi nói có là có. Bác sĩ, tôi đi thanh toán, ông chuẩn bị phẫu thuật đi.
Thầy thuốc gật đầu, đưa đơn ký tên cho Lâm Hiểu Di, sau đó đi vào phòng phẫu thuật. Tần Thiên cầm đơn mang Lâm Hiểu Di đang tuyệt vọng tới chỗ thanh toán viện phí.
- Tần Thiên, cậu đừng gạt tôi nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu.
Đi tới nơi nộp viện phí, Lâm Hiểu Di vẫn không tin Tần Thiên có tiền.
- Có phải gạt cô hay không chút nữa sẽ biết.
Tần Thiên cười nói, sau đó lấy thẻ ngân hàng Sở Văn Long đưa, giao cho y tá thu viện phí. Thẻ quẹt xuống liền hiện lên con số một trăm vạn.
- Nhìn đi, có gạt cô không?.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói. Lâm Hiểu Di nhìn thoáng qua, một số một và hàng loạt số không lên tiếp, trong phút chốc nàng cũng ngẩn ra. Không sai, là một trăm vạn.
- Thế nào, tôi không lừa cô chứ?
Lúc này Lâm Hiểu Di đã kinh hãi không nói được câu nào.
Tần Thiên nộp hai mươi vạn phí phẫu thuật, cũng nộp luôn tiền viện phí còn thiếu trước đây, khoảng mấy vạn đồng.
- Đi thôi, đừng ngây ra nữa. Chúng ta tới phòng giải phẫu đợi tin tốt.
Lâm Hiểu Di nghe hắn nói liền giật mình tỉnh táo lại.
- Tại sao cậu đối với tôi tốt như vậy? Sao lại muốn giúp tôi? Cậu phải biết tôi không thể trả lại số tiền này cho cậu đâu.
- Cô đã quên ngày hôm qua trong phòng làm việc rồi à? Hiện tại ngươi là nữ nhân của tôi, tự nhiên tôi phải giúp. Tôi sẽ không để cô phải khóc.
Tần Thiên tà tà nói.
Trong lòng Lâm Hiểu Di chấn động, cảm giác vô cùng ấm áp, nước mắt trào lên, lúc này lòng nàng có hàng trăm tư vị, một mảng hỗn loạn. Cái tên học sinh hư hỏng này lại cho nàng một cảm giác ấm áp. Lâm Hiểu Di phát hiện chính mình hình như thích nam nhân bạo lực này.
- Đi thôi, đừng khóc nữa, chúng ta đi chờ tin tốt lành.
Tần Thiên mạnh mẽ nắm lấy tay Lâm Hiểu Di, ôm nàng tới phòng phẫu thuật, dọa nàng sợ hãi kêu lên, hai tay lại càng ôm chặt hắn, không kháng cự mà còn tựa đầu vào ngực hắn, tất cả vì câu nói kia.
"Cô là nữ nhân của tôi, tôi tuyệt đối không để cho cô phải khóc." Những lời này đã khắc sâu trong lòng nàng.