- Đừng ngẩn người ra thế, nhanh đếm đi, tiền một trăm chiếc Iphone. Đếm cho chính xác, lấy nhiều một đồng tao sẽ chặt một ngón tay của mày.
Giọng nói ôn hòa của Tần Thiên làm gã nhân viên bán hàng tỉnh mộng. Tần Thiên không những không phải là người nghèo, mà lại là người có tiền, rất nhiều tiền. Mình đắc tội với hắn, bây giờ bị hắn cố ý phá, nếu để ông chủ biết mình đắc tội với khách hàng như vậy thì phen này chắc chắn thảm rồi.
- Hì hì, vị đại ca này, thật xin lỗi, vừa rồi đắc tội, xin đại ca giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho ta đi!
Gã nhân viên kia khẩn trương nhìn Tần Thiên cười nói, mồ hôi lạnh ứa ra, vẻ kiêu ngạo trước kia biến mất hoàn toàn không thấy đâu nữa.
- Ít nói nhảm đi, mày cho rằng chúng tao đang nói chơi sao, đếm nhanh lên cho tao, không tao giết mày.
Phong tử hung hăn bắt lấy cổ áo tên nhân viên kia, nói xong liền trực tiếp ném hắn ngã xuống đất, đụng vào giá bầy hàng làm hơn mười chiếc Iphone rơi xuống. Mặt tên nhân viên cửa hàng trắng bệch, rơi rớt kiểu này, hắn thảm rồi.
- Các ngươi lập tức xéo ngay, nếu không ta sẽ gọi bảo an.
Một tên nhân viên khác giận dữ nhìn đám người Tần Thiên nói.
Vừa dứt lời, một thành viên Thiên Bang liền vọt tới bắt lấy hắn, hung hăng cho hắn một trận, tức thì tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Mấy nhân viên khác không khỏi hoảng sợ, vội vàng gọi điện cho ông chủ.
- Mọi người xem, nhân viên phục vụ thật là lỗ mãng a, nói khách hàng là thượng đế, nhưng bọn họ không những không phục vụ, mà còn chế nhạo, uy hiếp khách hàng. Mọi người nói có nên dạy dỗ bọn hắn một bài học không?
Tần Thiên nói lớn với mấy người vây ở xung quanh xem.
- Nên thế, phải cho bọn xem thường người khác này một bài học.
- Đúng, nhất định phải cho bọn hắn một bài học!
Rất nhiều người tán thành hô lên, cũng có không ít người không mua được Iphone là ở trong số đó.
- Nghe rõ chưa hả, mọi người đều bảo phải dạy dỗ bọn mày. Ý dân chính là ý trời, vậy thì nhất thiết phải cho bọn mày một bài học. Hiện tại tao cho bọn mày hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đếm tiền, hai là như hắn.
Tần Thiên chỉ vào tên nhân viên bị đánh thê thảm nằm trên mặt đất hướng về phía những nhân viên còn lại nói. Những tên kia nghe vậy, liền lập tức nhao nhao ngồi xổm xuống đếm tiền, còn Tần Thiên thì thong thả ngồi ở một bên nhìn.
- Phong Tử, cho bọn hắn thêm chút khó khăn.
Tần Thiên nhìn Phong Tử ở bên cạnh nói. Phong Tử gật đầu, đi tới trước mặt mấy tên nhân viên kia, trực tiếp đá tán loạn chỗ tiền vừa đếm được, đem chỗ tiền đó trở về đống tiền lớn lúc đầu.
- Toa không cần các ngươi đếm chỗ tiền này, ra đếm ở bên kia!
Phong Tử nhìn mấy nhân viên kia nói. Mấy tên kia đều tức giận, vất vả lắm mới đếm được mấy trăm đồng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Phong tử, bọn hắn chỉ đành ngồi sang góc khác bắt đầu đếm lại.
Phong Tử thấy mấy gã nhân viên kia nhanh chóng đếm được hơn ngàn đồng, lại lần nữa đi tới, giống như lần trước đem chỗ tiền kia đá tán loạn.
- Tao bỗng nhiên lại không muốn dùng chỗ tiền này, tụi mày trở về bên kia đếm đi!
Phong Tử nhàn nhạt nói.
- Mụ nội mày, mày muốn chơi bọn tao à!
Một nhân viên cả giận đứng lên chỉ Phong Tử hô, ba kẻ khác cũng đứng lên tức giận nhìn Phong Tử.
- Đúng thế, tao đang chơi tụi mày đó, tụi mày làm gì được hả? Đếm tiền nhanh cho tao, nếu không chớ trách!
Tần Thiên nhìn mấy tên nhân viên của hàng chậm rãi nói.
- Mày…
Một tên nhân viên cửa hàng giận dữ chỉ mặt Tần Thiên, liền thấy một thành viên Thiên Bang đi tới, đành phải nhịn, cúi xuống đếm tiền. Trên đời này chuyện thông khổ nhất là chuyện biết rõ người ta muốn đánh vào mặt ngươi, ngươi lại phải mỉm cười đưa mặt đến cho người ta đánh, thiếu điều còn muốn người ta đánh mạnh hơn, không thể phản kháng.
- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì vậy? Nhường đường, làm ơn nhường đường!
Lúc này vang lên một giọng nói từ ngoài cửa, ngay sau đó một gã béo đi giày tây từ bên ngoài chen vào, thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức tròn mắt kinh ngạc.
- Ông chủ!
Một nhân viên cửa hàng thấy gã béo đến, lập tức mừng rỡ đứng lên, nhưng liền bị Phong Tử đá một cái làm hắn ngã ngửa ra.
- Tiếp tục đếm!
Phong Tử lạnh lùng quát.
- Mấy vị, không biết nhân viên cửa hàng tôi đắc tội gì với các vị, tại sao lại đánh bọn họ?
Gã béo không một chút sợ sệt nhìn Tần Thiên nói, ngược lại còn lộ ra vẻ không vừa ý. Hắn nhìn ra, mấy người Tần Thiên cố ý quấy rối, hẳn là nhân viên của mình đắc tội với Tần Thiên. Nhưng trong cửa hàng của mình lại còn ra tay đánh người, việc này làm hắn rất không thoải mái, hắn tuy làm kinh doanh nhưng cùng xã hội đen cũng có một ít quan hệ.
- Không có gì to tát, nhân viên của ông coi thường tôi, bảo tôi là quỷ nghèo không đủ tiền mua điện thoại. Tôi chỉ cho bọn họ xem một chút, rốt cuộc là có phải tôi nghèo hay không? Nhưng khi tôi đem tiền đến bọn hắn lại không chịu bán hàng, ông nói xem như vậy là kiểu làm ăn gì, đây chính là phạm pháp. Tôi có thể đến Cục Công Thương khiếu nại đó, nhưng tôi không muốn đến Cục Công Thương mà muốn tự mình giải quyết, ông chủ, ông có ý kiến gì không?
Tần Thiên nhìn gã béo chậm rãi nói.
Gã béo nhìn kỹ Tần Thiên, bất chợt cảm thấy như đã từng gặp Tần Thiên ở nơi nào đó. Nhớ lại kỹ một chút, lại nhìn mấy thành viên Thiên Bang, hắn chợt chấn động, mồ hôi lạnh lập tức chảy ướt hết sau lưng.
- Vương bát đản, đã bảo các ngươi bao nhiêu lần rằng khách hàng chính là Thượng Đế, các ngươi để lời của ta ở đâu, muốn chết hả?
Gã béo đột nhiên giận dữ quát, trực tiếp đạp một cước vào một tên nhân viên. Sự thay đổi bất ngờ của hắn khiến Tần Thiên cùng tất cả mọi ngươi chung quanh rất bất ngờ.
- Ngài là có phải lão đại của Thiên Bang không?
Gã béo cười híp mắt nói với Tần Thiên, bộ dáng vô cùng khẩn trương. Tần Thiên vừa nghe tức thì hai mắt ánh lên một tia lãnh mang hướng thẳng tới gã béo.
- Ông biết tôi sao?
- Chúng ta… tôi ở quán Bar... có gặp qua ngài một lần.
Gã béo khẩn trương nhìn Tần Thiên, vừa rồi ánh mắt của Tần Thiên làm cho gã có phần hoảng sợ.
- Lúc nào?
Tần Thiên thản nhiên hỏi.
- Tối lần trước, tôi nhìn thấy ngài mang người từ đường cái…
Gã béo nói một nửa, đoạn sau đó không thể nói ra được. Lúc Tần Thiên đem người tranh giành địa bàn, hắn đã tận mắt chứng kiến. Thủ đoạn khủng bố của Tần Thiên làm hắn ám ảnh không thôi.
- Ah, thì ra là như vậy, vậy chuyện này ông tính giải quyết thế nào?
Tần Thiên chầm chậm nói, gã béo đã nhìn thấy mình giết người, vậy càng tốt, có thể hù dọa hắn một trận rồi.
- Chuyện này... Thiên ca, ngài muốn làm sao bây giờ a, ngài nói đi, tôi sẽ làm theo.
Gã giám đốc nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, chỉ cần Tần Thiên không giết hắn, đập phá cửa hàng của hắn là tốt rồi.
- Tôi à, rất đơn giản... Tương Tương, Tiểu Nhã, các em không phải thích Iphone sao, mỗi người lấy một cái đi. Phong Tử, việc còn lại giao cho cậu, bọn mình đi trước.
Tần Thiên để cho Sở Tương Tương cùng Triệu Tiểu Nhã mỗi người lấy một hộp Iphone 5, sau đó ôm hai nàng rời đi.
- Đúng rồi, nói cho ông biết, tôi rất yêu mến nhân viên cửa hàng này.
Tần Thiên nhìn gã giám đốc nói.
- Tôi hiểu, tôi lập tức xử bọn hắn.
Lão giám đốc vội vàng nói. Trên mặt đất hai tên nhân viên kia liền choáng váng, không những bị đánh mà còn phải mất việc. Đầu năm nay tìm được việc làm rất khó khăn, cả bọn đều hối hận muốn chết. Không nghĩ tới phải gặp phiền toái như vậy, cả ông chủ của mình cũng phải sợ. Sớm biết vậy đã không cười nhạo Tần Thiên. Mà nhất là tên xem thường Tần Thiên kia, thân thể mấy chỗ đã bị đánh đến gãy xương, còn chuẩn bị mất việc, hắn trong tâm đã thật muốn chết đi cho rồi.
...
- Tần Thiên ca ca, anh vừa rồi thật là ngầu nha, em ngưỡng mộ chết mất. Hy vọng sẽ có ngày em được uy phong như vậy, đến lúc đó có thể mang đồ miễn phí rời đi rồi.
Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nói. Tần Thiên vừa nghe, nhất thời hết chỗ nói, tiểu nha đầu này nghĩ cái gì vậy a, lại muốn làm cái loại chuyện trái pháp luật này. Ta cũng là bất đắc dĩ mới phải vậy a.
- Đúng rồi, đã nói cho các em biết là Phỉ Nhi bị thương. Trên đùi trúng một phát đạn, hiện giờ đang ở bệnh viện, các em có muốn hay không đi qua thăm nàng một chút?
Tần Thiên nhìn hai nàng nói.
- Đúng rồi, Tần Thiên, đã xảy ra chuyện gì, tình trạng vết thương ra sao.
Sở Tương Tương cũng hỏi.
- Vừa đi anh vừa kể cho hai em nghe.
Tần Thiên nhìn hai người nói. Sau đó bắt xe đi đến bệnh viện. Dọc đường đem chuyện hôm nay cùng Lý Phỉ Nhi đi điều tra vụ sửa bột giả kể cho hai nàng nghe. Rất nhanh, xe liền dừng ở cửa bệnh viện. Sau khi trả tiền, ba người liền đi vào trong.
- Bên này!
Tần Thiên dẫn hai nàng đến phòng bệnh Lý Phỉ Nhi. Còn chưa đến nơi, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo. Vừa đi vào thì đã thấy bên trong một đoàn nam nữ đều mặc cảnh phục, có đến mười mấy người, đều là đồng nghiệp Lý Phỉ Nhi. Họ là nghe nói nàng bị thương, lập tức ghé lại thăm.
Triệu Tiểu Nhã cùng Sở Tương Tương thấy vậy thì nhanh bước vào. Tần Thiên thì ngược lại, bởi vì có mẹ của Lý Phỉ Nhi ở đây, hiện tại lại đông người như thế, hắn cũng không muốn xảy ra hiểu lầm, cho nên liền tránh ra ngoài. Vừa đi ra, điện thoại của Tần Thiên đã vang lên. Hắn lấy ra nhìn thì thấy y tá bệnh viện Đồng Văn Văn gọi đến. Tần Thiên liền nhấn nút trả lời.
- Alo, Văn Văn, tìm tôi có việc gì vậy?
Tần Thiên hỏi.
- Việc này... Tần Thiên, anh có rãnh không, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.
Đồng Văn Văn ở bên kia khẩn trương nói.
- Nhờ tôi giúp đỡ? Chuyện gì vậy, cô cứ nói thẳng đi.
- Cứ đến đây đã, có được hay không a.
Đồng Văn Văn ở phía bên kia có chút cầu khẩn nói. Tần Thiên suy nghĩ một chút liền đáp ứng. Sau đó bắt xe đến địa điểm nàng nói.