Mục lục
Sống Cùng Biểu Tỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thiểu Soái lái xe chở Tần Thiên và Tiêu Du rời khỏi nội thành, hơn tám giờ sáng, trừ người đi làm mới sáng sớm đã thức dậy, ngoài đường xe cộ cũng tương đối ít, xe cứ nhắm hướng quân khu mà chạy, người càng ngày càng thưa thớt, lúc này khi xe vừa chạy vào con đường sau núi, thì ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy nữa, vắng ngắt, đúng là có chút quái dị...

Tần Thiên ngó ra ngoài cửa xe, không biết tại sao, hắn có chút dự cảm xấu, giống như sắp có chuyện gì xảy ra, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.

- Tỷ, ta cảm thấy có điều gì đó không được bình thường cho lắm!

Tần Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Du, thấy nàng khẽ chớp mắt một cái, nàng cũng cảm thấy có gì đó không bình thường rồi, thấy Tần Thiên nhìn mình, nàng nhìn hắn nói.

- Ừ, cẩn thận một chút, theo tỷ nghĩ sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, chắc sẽ có người chặn đường ám sát!

Vừa nói dứt câu, bỗng nhiên Tiêu Du phát hiện đằng sau có người âm thầm theo dõi, thực lực vô cùng cao cường, hơn nữa không chỉ có một người, đi theo sau cực kỳ cẩn thận, nếu không phải thực lực của Tiêu Du cao cường, thì khó mà phát hiện ra được.

“Ám sát ta sao!”

Tần Thiên giật mình nói, trong lòng thầm nghĩ, khó trách mình lại cảm thấy bất an như vậy, thì ra sắp có tai họa xảy ra, nhưng mà là kẻ nào lại muốn giết mình chứ.

- Có cần báo cáo cho tổng tư lệnh hay không!

Trương Thiểu Soái nghe Tiêu Du nói..., lập tức quay đầu lại, cầm sẵn điện thoại trên tay.

- Không cần, ngươi lái tập trung lái xe là được rồi!

Tiêu Du phất tay một cái nói.

Lúc này đột nhiên điện thoại của Tần Thiên vang lên, Tần Thiên lấy điện thoại ra, thì ra là Dịch Lão gọi, lập tức nghe máy.

- Alo, Dịch lão, có chuyện gì!

- Tiểu Thiên, nói cho tỷ tỷ của ngươi, phải cẩn thận một chút, các đại gia tộc đã phái người chặn giết rồi đó, các ngươi phải chú ý một chút, tư lệnh đã phái người đi ra yểm trợ, mọi người cần phải giữ bình tĩnh, cứ theo lộ trình bình thường mà đi, tư lệnh chuẩn bị một lưới bắt hết bọn họ, ta gọi điện thoại cho các ngươi, để dặn dò một chút thôi!

Dịch lão ở bên kia đầu dây nói.

- Rõ!

Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoại.

- Tỷ tỷ, mấy đại gia tộc đã phái người chặn giết chúng ta, Dịch lão chuẩn bị một lưới bắt hết bọn họ, dặn dò chúng ta cứ bình tĩnh mà đi thôi!

Tần Thiên nói lại lời của Dịch lão cho Tiêu Du, Tiêu Du cũng gật đầu, không có vẻ gì lo sợ, Trương Thiểu Soái ngồi ở phía trước cũng ngẩn ra, khẽ lộ ra vẻ kinh hoảng, vô cùng giật mình, tinh thần của hắn không thể so với Tiêu Du hay Tần Thiên, hắn chỉ là một người bình thường, không có có võ công, một khi đánh nhau, khả năng cao bị giết chết, cho nên cũng có chút lo sợ.

- Không có chuyện gì đâu, không việc gì phải sợ!

Tần Thiên thấy sắc mặt lo sợ của Trương Thiểu Soái, đưa tay vỗ vỗ bả vai của hắn, Trương Thiểu Soái cũng gật đầu.

...

Trong quân khu Quang Châu.

- Sao rồi, tất cả đội ngũ đã lên đường chưa!

Sở Văn Long nhìn vệ binh bên cạnh hỏi.

- Toàn bộ binh lính đã từ bí mật lên đường, không có bất kỳ ai phát hiện ra!

Vệ binh nói, Sở Văn Long nghe xong, phất tay một cái ra hiệu vệ binh rời đi, ngay sau đó cầm lên một quyển sách xem.

...

- Tam đệ, Tứ đệ, Cửu thúc báo cáo lại Tần Thiên đã rời đi, ở bên ngươi thế nào!

Ngụy Khuê nhìn hai người trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn, hai người kia là nhi tử của thúc thúc Ngụy Khuê, cũng là người mà tranh đoạt vị trí gia chủ cùng hắn, hai huynh đệ võ công đều cực kỳ cao cường, huynh trưởng tên là Ngụy Diệp khuôn mặt búng ra sữa, tóc dài che qua mắt, ánh mắt đen huyền vô cùng thâm thúy, nhìn qua cực kỳ có thần thái, sống mũi cao vút giống như người ngoại quốc, nói chung ngoại hình của hắn rất được thiếu nữ ưu thích.

Người còn lại tên là Ngụy bân, bộ dáng không được đẹp trai như ca ca cảu hắn, nhưng da thịt vô cùng rắn chắc, thân cao một mét tám mấy, trên người da thịt từng múi nổi cuồn cuộn, khuôn mặt cứng nhắc, nhìn qua vô cùng cường tráng, cả người nhìn qua đã biết là có công lực cao cường, vẻ mặt không biểu hiện gì.

- Yên tâm, đại ca, tất cả đã được chuẩn bị chu toàn rồi, thập tam thúc và thập tứ thúc thúc đã mai phục kĩ càng rồi, nếu lần này là có thể giết Tần Thiên, nói vậy gia chủ nhất định sẽ hảo hảo phần thưởng chúng ta!

Ngụy Diệp nhìn Ngụy Khuê cười cười, vừa nghĩ tới sau khi giết chết Tần Thiên nhận được phần thưởng của gia chủ trong lòng hắn càng thêm cao hứng, tốt nhất là trưởng lão thủ hộ của hai người bọn họ xuất thủ đánh chết Tần Thiên, vậy thì hắn càng dễ dàng tranh đoạt vị trí gia chủ rồi.

- Đó là dĩ nhiên, nhất là cống hiến của hai người các ngươi, phái cả thập tam thúc cùng thập tứ bốn thúc ra, chỉ cần Tần Thiên vừa chết, công lao lớn nhất chính là hai người các ngươi!

Ngụy Khuê nhìn vẻ mặt hưng phấn Ngụy Diệp, lập tức một bộ khen tặng bộ dáng nói.

Ngụy Diệp nghe vậy càng thêm vui mừng, Ngụy bân thì không biểu hiện.

- Đại ca, chuyện này chúng ta nên báo cáo cho gia tộc một chút chứ, tránh xảy ra chuyện gì không may!

Ngụy Bân đứng bên cạnh mặt không biến sắc bình tĩnh nói, làm cho ngươi khác không thể nhìn được gì ra từ hắn, cực kỳ lãnh đạm.

- Chuyện này không cần đâu, chúng ta giết được Tần Thiên sẽ làm cho gia chủ vô cùng kinh hỉ, Tam đệ ngươi coi có đúng hay không, một khi gia tộc càng cao hứng, phần thuởng của chúng ta càng cao hơn!

Ngụy Khuê nhìn Ngụy Diệp nói.

- Đúng vậy đúng vậy, lão đệ, ngươi không cần phải lo lắng, Tần Thiên chỉ là một nhân vật nho nhỏ, làm gì có thể vùng vẫy được gì, cho dù bên cạnh hắn có cao thủ lợi hại bảo vệ chưa chắc có thể chống đỡ được, lục đại gia tộc chúng ta đều xuất thủ, mười mấy trưởng lão ám sát một mình hắn, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì sao, đệ quá lo lắng rồi!

Ngụy Diệp vỗ vỗ Ngụy Bân bả vai cho hắn yên tâm, trong lòng hắn nói y chang những gì Ngụy Khuê nghĩ, nếu cho gia chủ một cái kinh hỉ..., hiệu quả không cần nói cũng biết.

Ngụy Bân thấy đại ca của hắn đã nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh.

Ngụy Khuê nhìn Ngụy Bân một cái, trong lòng âm thầm cười lạnh, nếu để cho ngươi thông báo cho gia chủ, để cho gia chủ biết ngươi không có đi ra ngoài tham gia náo nhiệt, làm sao ta có thể ra tay giết ngươi được!

- Lại đây, Tam đệ Tứ đệ chúng ta cùng nhau ăn mừng trước, đại ca đã chuẩn bị rượu rồi, cùng nhau uống một chén nào!

Ngụy Khuê lấy từ trong giới chỉ ra một bình màu xanh bằng sứ chứa rượu, mở nắp ra, nhất thời mùi thơm tỏa ra bốn phía, Ngụy Diệp Ngụy Bân cũng không tự giác được quay mặt về đây.

- Đây là rượu của cổ võ môn phái ủ uống vào có thể gia tăng tu vi!

Ngụy Diệp nhìn bình rượu này vui mừng nói, rượu này bình thường không phải dễ dàng mua được, mỗi một bình đều có giá trị hơn một ức, có tiền muốn mua cũng khó, hơn nữa không phải ai cũng có thể mua được, không nghĩ tới Ngụy Khuê lại có thể lấy ra một chai.

- Không tệ, lại đây, ba người huynh đệ chúng ta thưởng thức một chút!

Ngụy Khuê hào phóng nói, Ngụy Diệp nghe vậy bộ dáng cực kỳ kích động, Ngụy Bân đứng bên cạnh sắc mặt cũng không biến hóa gì, tựa hồ hắn đối với chai rượu này không có tí cảm xúc.

- Sao vậy, Tứ đệ, đệ không thích sao!

Ngụy Khuê nhìn Ngụy Bân đứng bên cạnh không uống rượu, không khỏi nhíu mày, nếu Ngụy Bân không uống..., kế hoạch của hắn coi như phá sản.

- Cám ơn đại ca rồi, đệ không thích uống rượu, hai người uống đi, đệ đi ra ngoài một chút.

Ngụy bân nói xong không đợi Ngụy Khuê trả lời trực tiếp rời đi, Ngụy Khuê thấy hắn rờiđi không khỏi cau mày lại, trong có chút âm trầm.

- Kệ hắn đi, đại ca, chúng ta cứ uống, tiểu tử kia suốt ngày như vậy đó!

Ngụy Diệp không khách khí, trực tiếp đổ rượu ra chén uống, trong miếng phát ra từng tiếng “ực ực”...

...

Bên phía Tần Thiên, xe vẫn đang nhắm hướng quân khu mà đi tới, phía sau người có rất nhiều người âm thầm đi theo, mặc dù không có hiện ra thân ảnh, nhưng Ba Ba Ca đã phát hiện ra bọn họ, tổng cộng bốn người ở phía sau, phía trước cũng ẩn hiện nhiều hơi thở, nhưng hơi thở này không thể che dấu được, ngay cả Tần Thiên cũng phát hiện ra.

“Thật mạnh!”

Tần Thiên thầm nghĩ, nhìn Tiêu Du bênh cạnh, thấy nàng vẫn vô cùng thản nhiên, bình tĩnh ngồi trên xe, thấy Tần Thiên nhìn nàng, vươn tay ra nắm lấy tay Tần Thiên, nhìn hắn khẽ mỉm cười.

- Tiểu Thiên, trong lúc chiến đấu ngươi cùng Trương thiếu giáo ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, không cần ra ngoài, để tỷ tự mình giải quyết!

Tiêu Du nhìn Tần Thiên, ngoài miệng như tất cả mọi thứ đã trong tầm tay rồi, nhưng là thật ra thì trong lòng vẫn là có chút lo lắng, bởi vì... Đoàn người tới đây ám sát vượt ngoài dự liệu của nàng, hơn mười lăm người, trong đó có vài người thực lực không phân cao thấp với nàng, hiển nhiên bọn họ tới đây để giết Tần Thiên.

Tần Thiên nghe Tiêu Du nói..., gật đầu, thực lực của hắn ở chỗ này vô cùng nhỏ bé, căn bản không giúp được gì, nếu hắn ra còn làm vướng tay vướng chân nàng nữa, nhưng một khi Tiêu Du gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ xuất thủ.

- Tránh ra!

Trương Thiểu Soái hô to, phía trước xe 10 mét, có một người cầm trường đao đứng đó, chắn đường ở giữa đường, Trương Thiểu Soái lập tức đạp thắng xe, dừng xe lại.

Lúc này, ngoài hắc y nhân ra, còn có một đám người từ từ từ trên núi nhảy xuống, những người là trưởng lão của các đại gia tộc, chờ ở chỗ này đã lâu.

- Các ngươi ở chỗ này đợi, ta ra ngoài!

Tiêu Du nhìn hai người nói.

- Cẩn thận một chút, tỷ, vạn nhất đánh không lại thì mau mau bỏ chạy, không cần lo lắng cho ta, ta không có việc gì, nhớ đó!

Tần Thiên lo lắng nhìn Tiêu Du, bởi vì... Hơi thở của những người này cực kỳ cường đại, hơn nữa đặc biệt là hắc y nhân kia, hơi thở chỉ phóng ra ngoài một chút, đã làm cho hắn khó thở rồi, Trương Thiểu Soái sắc mặt càng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, bị hơi thở của những cao thủ này vây quanh một người bình thường như hắn không thể nào chịu nổi.

- Côn Luân tiên tử, ngươi thức thời lời thì hãy rời đi, hôm nay Tần Thiên nhất định phải chết, ngươi bảo vệ không được hắn, ta biết thực lực của ngươi cường đại, những người này có thể không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta không sợ ngươi, giữa chúng ta thực lực không kém nhiều, một khi đánh nhau, rất có thể lưỡng bại câu thương, không bằng ngươi sớm rời khỏi đây, ta thề, sẽ không xuất thủ đối với Tần Thiên, hắn nếu có thể trốn được, ta tuyệt đối không động thủ!

Hắc y nhân cầm đao nói, nghe thanh âm của hắn giống như là một lão già, hắn tới không phải vì muốn giết Tần Thiên, mà đặc biệt được nhờ tới để kiềm chế Tiêu Du, thực lực Tiêu Du cực kỳ cao cường, tất cả trưởng lão kia cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng, cho nên bọn họ mời tới một vị đại trưởng lão trong cổ võ môn phái xuất quan để hiệp trợ kiềm chế Tiêu Du, chỉ cần chế trụ Tiêu Du, bọn họ có thể dễ dàng đánh chết Tần Thiên.

Tiêu Du nhìn người xung quanh, một cổ hơi thở mạnh mẽ ầm ầm bộc phát ra, giống như cuồng phong gào thét, trong nháy mắt xung quanh đột nhiên cát bụi bay mù mịt.

Mấy đại trưởng lão của các gia tộc đứng xung quanh thấy một cổ hơi thở đáng sợ kia phát ra từ phía Tần Thiên, sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng lui về phía sau.

- Một khi ta còn đứng ở đây, Tần Thiên vẫn còn ở đây! Muốn đụng tới hắn, ít nhất các ngươi phải bước qua xác của ta!

Tiêu Du nhìn Hắc y nhân lạnh lùng nói, một cổ khí thế vô cùng dũng mãnh quét về phía hắc y nhân, trong nháy mắt sắc mặt của người áo đen kia đại biến, vội vàng vung tay lên, phân tán khí thế của Tiêu Du.

- Được lắm! Ngươi đã không muốn đi, vậy thì lưu lại!

Hắc y nhân nói xong liền xách theo chiến đao bay thẳng về phía của Tiêu Du...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK