Mục lục
Sống Cùng Biểu Tỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Nhã, đã xảy ra chuyện gì… Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã ân cần hỏi, lại nhìn qua cái tên Phú Đại sắc mặt đang trắng bệch kia, Tần Thiên cảm thấy có chút căm tức chính mình.

- Tần Thiên ca ca, cái tên đó muốn em làm bạn gái gã, em không thích nhưng gã cứ luôn quấn lấy em. Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói.

- Ái chà. Tần Thiên cảm khái một tiếng, sau đó đem Triệu Tiểu Nhã đặt xuống, đi tới trước mặt tên Phú Đại.

- Sau này ta muốn người tránh xa Triệu Tiểu Nhã ra, có biết không! Tần Thiên nhìn Phú Đại thản nhiên nói, giọng nói dù bình thản nhưng mơ hồ mang theo một cỗ mệnh lệnh khí thế, làm cho người khác không cách nào cự tuyệt được.

Tần Thiên dứt lời, quay người đi, kéo Triệu Tiểu Nhã đi khỏi.

- Đứng lại cho ta, tên tiểu tử kìa. Phú Đại giận dữ hét.

Trong trường học này từ trường tới nay, gã hoành hành bá đạo, chưa có một tên nào dám trước mặt gã mà lớn tiếng chứ đừng nói là ra lệnh. Phải biết rằng, gã chính là nhị thế tổ của một công ty nằm trong nhóm hai mươi của thành phố Quảng Châu. Ai dám đối với gã bất kính, thì chỉ có thể chờ mà chết đi.

“Làm sao, ngươi còn có việc.” Tần Thiên quay đầu lại nhìn gã Phú Đại.

- Tiểu Nhã, chính là nữ nhân mà ta xem trọng, hôm nay nếu người mà đem nàng rời đi thì tại cái đất Quảng Châu này ta sẽ cho người biết thế nào là không chốn dung thân. Phú Đại lạnh lùng nhìn Tần Thiên nói, giọng nói cực kỳ kiêu ngạo, có thể thấy ở Quảng Châu này gã thật sự coi trời bằng vung.

Tần Thiên nghe từng chữ tên Phú Đại nói ra, trong lòng liền cười lạnh. Ở Quảng Châu này, dù hắn không phải đệ nhất nhưng với thực lực hắn hiện tai thì những tên công tử giàu có, hắn hoàn toàn có thể cho bọn họ biến mất khỏi thế gian này trong vòng chưa đầy nửa ngày.

Một tên oắt con nhị thế tổ nho nhỏ ở đây dám ngang nhiên uy hiếm hắn, quả thực là một chuyện nực cười. Tần Thiên vốn đã không tính hạ thấp mình đi so đo với những kẻ này, thế nhưng bây giờ không ra tay dạy dỗ một chút thì không được.

- Phải không, trâu đến vậy cơ ah, chẳng lẽ ba người là Lý Cương. Tần Thiên nhìn tên Phú Đại nói.

- Hừ, nếu so về sự lợi hại thì tên Lý Cương so với lão già nhà ta chỉ là đồ bỏ đi. Ở cái thành phố Quảng Châu này, không ai dám đụng đến ta, nếu thức thời thì lập tức cút cho khuất mắt ta. Phú Đại kiêu ngạo nói, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thương Tần Thiên, phía sau mấy nam sinh cũng được đà vây quanh Tần Thiên.

- Nơi này chính là trường học, các người muốn làm gì? Tần Thiên nhìn thoáng qua mấy tên nam sinh vây quanh.

- Trường học thì thế nào, ta ở đây liền muốn đánh người, mà cho dù ta có giết người cũng không lo chuyện gì, lão già nhà ta đều có thể lo cho ta hết thảy. Phú Đại cười lạnh nói.

- Thật thế sao, khẩu khí nghe chừng cũng rất lớn đó. Ta đây cũng muốn xem một chút, lão già nhà người thực sự có bao nhiêu lợi hại. Tần Thiên nhìn Phú Đại từ từ nói, trong miệng lộ ra tia cười lạnh.

- Người… người muốn gì, trong túi áo của người có gì.

Phú Đại thấy Tần Thiên cho tay vào túi áo, nhất thời kinh hãi. Trong mắt tên Phú Đại thì Tần Thiên giống một tên côn đồ cặn bã, hiện tại tay hắn cho vào túi áo chính là muốn rút lấy dao gắm. Gã Phú Đại này là đại biểu cho những tên nhị thế tổ tham sống sợ chết, gã quả thực sợ lúc này tên Tần Thiên làm liều mà đâm lấy gã. Cho dù lúc đó có băm Tần Thiên làm trăm mảnh thì gã cũng toi đời rồi.

- Người muốn nói gì, cứ nói nghe xem. Tần Thiên thong thả nói.

- Người không nên làm loạn, ở đây chính là trường học. Phú Đại có chút kinh hoàng nói, ánh mắt thì ra hiệu cho mấy tên đàn em nhanh chóng bắt Tần Thiên lại.

- Không sao cả, người nếu có thể giết người ở đây được, thì ta cũng có thể. Tần Thiên tiếp tục nói.

Lúc này, những tên nam sinh đàn em của gã Phú Đại cũng nhanh chóng đánh tới.

- Tần Thiên ca ca, cẩn thận. Triệu Tiểu Nhã lo lắng, hô lớn.

Giờ phút này, Tần Thiên giống như phía sau có mắt, mạnh mẽ xoay người một cái, vung tay về phía sau tung người xoay lên hướng tới đầu của mấy tên nam sinh đá tới.

Ba, ba, ba, a! Trong nháy mắt, xung quanh vang lên những tràng pháo tay.

A … a ...a

Tiếng kêu rên rỉ thảm thiết vang lên, Tần Thiên không ngừng lại hung hăng bồi thêm vài cú đá với những tên đang nằm trên mặt đất khiến bọn chúng thổ huyết.

Sự kiện này làm cho tên Phú Đại choáng váng, tất cả thủ hạ của gã đều bị hạ gục. Tốc độ này cũng phải nói là quá nhanh đi, chưa quá hai giây đồng hồ.

Tần Thiên sau khi ra tay, lại hướng tới tên Phú Đại đi tới. Tay hắn vẫn còn nằm trong túi áo. Phú Đại nhìn thấy Tần Thiên đi tới, ánh mắt lạnh lẽo, khiến gã bị hù doạ đến nỗi mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim cũng khẩn trương đập mạnh không yên.

Mặc dù trước giờ gã là lão đại của trường học, nhưng dù sao cũng chỉ là trường học. Giữa trường học và xã hội là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.

- Người… người không được lại gần ta. Ta sẽ báo cảnh sát, nếu.. Nếu người… dám giết ta… ngươi...ngươi cũng phải chết. Phú Đại khẩn trương nói, lời nói không còn rõ ràng nữa.

-Thật như vậy cũng có sao, người thân là một thiếu gia, một mạng đổi một mạng, hơn nữa giết người rồi ta vẫn có thể kịp chạy trốn. Tần Thiên chậm rãi nói, nhìn bộ dạng tham sống sợ chết của gã, Tần Thiên cũng khinh thường.

- Người… xin người đừng giết ta. Ta không dám nữa, sau này ta sẽ không đến gần Tiểu Nhã nữa. Có cho ta tiền ta cũng không dám nữa, van xin người đừng giết ta. Phú Đại không ngăn được sợ hãi cầu xin, dù sao gã vẫn chỉ là một học sinh cấp ba, trực tiếp bị hù hoạ như vậy thật khiến gã vỡ mật.

- Nếu người gạt ta, thì làm sao ta biết được. Tần Thiên nói với vẻ không tin.

- Không, không… ta tuyệt đối không dám. Ta… ta không có lừa người, nếu dám lừa người ra đường xe cán, bị sét đánh chết, đẻ con không có lỗ đít. Phú Đại vội vàng nói, đem hết tất cả cái gì có thể thề thốt được đều đem ra nói. Phía sau lưng gã đã ướt đẫm, có thể thấy bị hù doạ không nhẹ.

- Được rồi, ta đây sẽ bỏ qua cho người một lần. Tần Thiên nói, từ trong túi móc ra điện thoại di động, nhìn qua màn hình đã 5:30.

- Người...trong túi ngươi là điện thoại. Phú Đại cả kinh nói.

- Làm sao, trong túi không thể có điện thoại sao, thế người nghĩ là gì? Tần Thiên ánh mắt lạnh lùng quét qua Phú Đại, khiến gã sợ hãi không dám nói thêm lời nào.

- Năm rưỡi rồi, chúng ta về nào Tiểu Nhã. Tần Thiên thu hồi điện thoại. Triệu Tiểu Nhã nghe vậy liền nắm tay Tần Thiên kéo đi.

-”Mẹ nhà nó chứ, lại dám hù doạ ta chết khiếp, ta nhất định khiến người chết không được tử tế”. Phú Đại lẩm bẩm nói.

- “Ta tìm anh họ của ta cho các người biết thế nào là địa ngục”. Phú Đại nghĩ xong, liền lấy luôn điện thoại gọi.

-----

Tam Thiếu Bang Tổng Bộ.

Giờ này, ba tên thủ lĩnh của Tam Thiếu Bang đang ngồi trên ghế salon, mỗi một người đang chơi đùa với hai mỹ nữ thì điện thoại của một gã vang lên. Trịnh Lượng tên của gã, cầm lên nghe, vừa nghe xong gã lập tức biến sắc.

- Nói qua ta xem, hình dáng hắn thế nào? Trịnh Lượng nghiêm giọng nói, đầu dây bên kia cũng nghiêm nghị trả lời.

- Đệt mẹ nó, làm sao tên nhà người đi chọc đến hắn, chẳng lẽ mày hết người chọc rồi hay sao. Nếu mày thấy sống đủ rồi thì tự đi mà chết đừng lôi kéo tao vào. Trịnh Lượng nghe điện thoại xong liền ném xuống ghế.

- Có chuyện gì? Bên cạnh một gã tên Thành Long hỏi.

- Cái tên em họ ngu xuẩn của tao chọc tới Tần Thiên, đã vậy còn dám gọi tao dẫn người đi đánh hắn. Trịnh Lượng tức giận nói, chọc tới Tần Thiên gã thực sự không có biện pháp, gã cũng bị Tần Thiên đánh đến nỗi không thể báo thù nữa là.

- Hừ, tên Tần Thiên này cũng không còn mấy ngày mà sống tốt nữa đâu. Qua ngày mai, phụ cận đại học Quảng Châu sẽ là của chúng ta. Thành Long nói.

- Ừ, dám đánh tới Phú Đại thiếu gia, hắn chết chắc rồi. Trịnh Lượng hung hăng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK