"BOSS, chuyện anh bảo tôi điều tra, đã có chút manh mối."
Tống Kỳ Diễn ngồi trên ghế ở hành lang cục cảnh sát, lễ phục màu đen đã bị tháo đi nút áo, chiếc nơ cũng sớm bị lấy xuống, nút áo sơ mi mở rộng ra hai cái, trên gương mặt tuấn tú sinh ra một dòng khí tràng nồng đậm khiến người khác không dám đến gần.
Nghe đầu kia điện thoại Trâu Hướng báo cáo, chân mày càng nhíu chặt thêm, vòng khói trên điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay từ từ kéo lên.
"Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc." Có nữ cảnh sát viên đi tới nhắc nhở.
Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu đảo qua cô liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thấy thế nữ cảnh sát viên rụt cổ một cái, đâu nào còn dám lắm mồm, thức thời mà vuốt cổ ngượng ngùng lạnh cả người đi ra ngoài.
Trong hành lang, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh thư ký ở cục cảnh sát đi đi lại lại, thấp thoáng xen lẫn tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài.
Một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ đầu cầu thang truyền đến, côm cốp côm cốp, vô cùng rõ ràng.
Giữa làn khói mù tràn ngập, Tống Kỳ Diễn theo tiếng ngẩng đầu nhìn lại, Tần Viễn đứng giữa cầu thang, hô hấp dồn dập.
Tống Kỳ Diễn chậm rãi đứng dậy, cùng Tần Viễn đứng song song, giống như hai loại từ trường không hợp đột nhiên phát sinh va chạm.
"Cô ấy đâu?" Tần Viễn đi tới, mở miệng lập tức hỏi: "Cảnh viên ở dưới lầu nói ở trên lầu hai, ở nơi nào?"
Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang thần sắc Tần Viễn đang lo lắng, dưới lớp mặt nạ ẩn nhẫn bình tĩnh là sóng to gió lớn, như không để ý mà đem điện thoại di động giấu vào trong túi, "Cô ấy có thể đi được nơi nào, không phải hôm nay cậu kết hôn sao?"
Tần Viễn đột nhiên bị vấn đề này chặn lại phải cứng họng, hai tay rũ xuống nhưng bởi vì trong lòng tích tụ mà nắm chặt.
Đúng nha, hắn hôm nay vốn nên ở trong Phương trạch thật vui vẻ làm chú rể .
Hắn quay mắt qua một bên, nhưng giọng nói như lẩm bẩm: "Tôi thấy được tin tức, muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Có thể có chuyện gì xảy ra, nên thấy cậu cũng đã thấy được."
Tần Viễn cau mày nhìn Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi. . . . . . Rất lo lắng cho cô ấy, năm đó ——"
"Cô ấy rất ổn." Tống Kỳ Diễn bỗng dưng cắt ngang lời hắn, đảo mắt đối diện ánh mắt hắn hơi hơi kinh ngạc: "Cô ấy rất ổn."
Giống như là sợ hắn không tin, cho nên cố ý nhấn mạnh một lần nữa.
Tần Viễn lại không muốn nghe những lời này, hắn đi về phía trước một bước: "Cô ấy ở phòng nào, tôi muốn gặp cô ấy."
Bả vai lại bị một bàn tay chế trụ, ngăn lại hắn tiếp tục đi về phía trước.
Tống Kỳ Diễn mím môi, nhìn sang hắn ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Trước khi cô ấy ra ngoài, hãy rời đi."
Tần Viễn vẫn áp chế tức giận chợt vùng dậy, trở tay giữ lấy cổ tay Tống Kỳ Diễn đang giữ đầu vai mình, phát hiện lực độ hắn như gông sắt không thể rung chuyển, cười lạnh một tiếng: "Tôi tại sao phải rời đi?"
"Vậy cậu có cái tư cách gì đứng ở chỗ này?" Tống Kỳ Diễn nói lời sắc bén, giọng nói bình thản lại lộ ra vô cùng châm chọc.
Không biết hắn đến cuối cùng đang giễu cợt những thứ gì, tâm tình Tần Viễn lại vì vậy mà hạ xuống tột điểm.
Sắc mặt Tần Viễn âm trầm xuống: "Kỳ Diễn, cậu cùng tôi đối chọi gay gắt như vậy tới khi nào?"
Tống Kỳ Diễn quay lại cười khẽ, lạnh lẽo đến cực điểm: "Vậy cậu lại muốn lúc nào thì mới có thể bỏ qua?"
Trên hành lang, hai người đàn ông không ai nhường ai, mắt trừng mắt, khí thế lẫm liệt không bên nào nhượng bộ đối phương.
"Chuyện giữa tôi và Cận Tử Kỳ, cậu căn bản không có quyền can thiệp." Tần Viễn cắn răng một cái, cũng giữ chặt cổ tay của Tống Kỳ Diễn, "Sao cậu cũng không thẳng thắn thừa nhận, cậu đứng giữa cản trở, chính là vì muốn lấy được cô ấy? !"
"Tôi chưa từng phủ nhận qua lòng tư lợi của tôi." Tống Kỳ Diễn hồn nhiên chưa phát hiện mình làm sai chỗ nào, sắc mặt như nước, "Thật không có đạo lý khi cậu cũng đã cưới sanh con rồi, vẫn còn sẽ đối với cô ấy dây dưa không rõ sao? Chẳng lẽ, chỉ bởi vì cậu không quên được cô ấy, cô ấy nhất định phải nên vì cậu mà thủ thân như ngọc?"
Sắc mặt của Tần Viễn trắng nhợt, Tống Kỳ Diễn lại không quá để ý mà cười mỉa một tiếng: "Tần Viễn, trên thế giới không có chuyện tốt như vậy, khi cậu đẹp đôi, cô ấy lại phải chịu bị cô độc hành hạ, cô ấy không nợ cậu cái gì!"
Tần Viễn chỉ cảm thấy trái tim một trận đau nhói, giống như là bị thứ gì đột nhiên đốt qua.
Hắn tiến lên vị trí của Tống Kỳ Diễn gần một bước, một tay khác kéo lấy cổ áo của hắn, sắc mặt xanh mét, chất vấn: "Tống Kỳ Diễn, mày đến tột cùng đang đánh cái chủ ý gì, lại làm cái quỷ gì?"
Tống Kỳ Diễn cười một tiếng, thuận thế dựa sát vách tường ở sau lưng, thẳng tắp mà nhìn sang ánh mắt hắn đầy phẫn hận.
"Tôi thích cô ấy, hận không thể đem cô ấy nhập vào trong xương, muốn cùng cô ấy dây dưa không rõ cho đến chết, cậu hiểu không?"
"Tao hiểu." Tần Viễn cười lạnh, "Cho nên thật hèn hạ mà lấy trộm quá khứ của người khác, không từ thủ đoạn nào mà ngăn cản tao cùng cô ấy gặp mặt, mày không phải là đang lo lắng tao đem những chuyện kia nói cho cô ấy biết mà huỷ đi cái hạnh phúc giả dối hiện tại của mày sao?"
"A Viễn." Giọng nói Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mềm nhũn, giữa hàng lông mày cũng đầy hứng thú: "Giờ phút này cậu lại lấy lập trường gì mà đến nhúng tay vào chuyện của Cận Tử Kỳ? Sau khi trở về, cậu sẽ làm sao đối mặt với Phương Tình Vân?"
Tần Viễn dừng một chút, trên mặt đã hiển lộ ra một tia phiền não, thần sắc thống khổ.
Bàn tay nắm thành quyền hiện lên các đốt ngón tay xanh trắng, tựa như đang cố gắng chịu nhịn đau đớn hành hạ do trầy da sứt thịt.
Có đôi khi tinh thần bị hành hạ so với thể xác bị trừng phạt thống khổ nhiều hơn.
Ý cười bên khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng sâu hơn càng lạnh hơn, cũng càng thêm giễu cợt, "Nếu cuộc sống lúc nào cũng trôi qua như vậy. Cậu đã đưa ra lựa chọn, nên tiếp tục kiên trì, không nên hối hận, cũng không cần quay đầu lại."
"Dứt khoát một chút, tất cả mọi người đều thoải mái nhẹ nhõm, cô ấy hiện tại không cần bất kỳ sự quan tâm nào của cậu, xem như là người xa lạ liếc mắt nhìn một cái rôig đi qua không tốt sao? Cậu cho rằng cậu làm như vậy, khi Cận Tử Kỳ biết mọi việc còn có thể cảm thấy vui vẻ yên tâm sao?"
Tần Viễn siết chặt quả đấm: "Nếu như chuyện năm đó và tôi có liên quan, tôi không thể nào nhìn cô ấy mà bỏ mặc."
"Vậy cậu muốn trông nom như thế nào? Cùng Phương Tình Vân huỷ bỏ hôn nhân, trở lại đến bên cạnh Cận Tử Kỳ? Ban đầu nếu cậu đã tiếp nhận Phương Tình Vân, có thể đối với Tử Kỳ suốt mười năm chẳng quan tâm, cậu xác định cậu thật sự có yêu cô ấy sao?"
Tần Viễn bị chạm đến vết thương, lửa giận lập tức bị đốt lên: "Tôi làm sao có thể không yêu cô ấy?"
"Vậy cậu bây giờ còn yêu cô ấy sao?"
Hầu kết của Tần Viễn khẽ động, lại bị lời nói lạnh lùng của Tống Kỳ Diễn hỏi đến nói không nên lời.
"Nếu như cậu còn yêu cô ấy, vậy Phương Tình Vân tính là cái gì?"
"Đến lúc chuyện này xử lý xong, tôi sẽ cùng Tình Vân kết hôn, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt." Tống Kỳ Diễn lại bị đáp án này làm cho cúi đầu mà bật cười, "Chiếu cố? Không phải yêu sao?"
Tần Viễn mang vẻ mặt khó coi, Tống Kỳ Diễn ngước mắt theo dõi hắn sắc con ngươi đầy phức tạp, lời nói giữa làn môi mỏng khép mở vô cùng tàn khốc: "Hay là nói cậu vừa yêu Cận Tử Kỳ lại đồng thời yêu Phương Tình Vân?"
Tần Viễn bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn gần mà lui về sau một bước, hoàn toàn cứng họng rồi.
"Cậu có biết ưu điểm lớn nhất của cậu là gì không? Là đa tình. Cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của cậu là gì không? Cũng là đa tình. Phụ nữ nào yêu cậu, giống như con bướm ngài dập lửa."
"Loại người như cậu nên sinh ở cổ đại, mua cái trang viên, cưới tam thê tứ thiếp, ân ái hưởng hết mỹ nhân. Mỗi người phụ nữ cậu đều thật lòng yêu, những người phụ nữ đó cũng đều yêu cậu, một đại gia đình vui vẻ hoà thuận, cậu xem cũng thật hoàn mỹ, lưu truyền cho tới nay nhất định có thể xem là một đoạn giai thoại phong lưu." (Lạc Lạc: mắng hay quớ ca ca ơi!)
Ánh mắt Tần Viễn nhìn Tống Kỳ Diễn khóe mắt tựa như muốn vỡ ra, khớp xương của nắm đấm vang dội khanh khách.
"Biết rõ miệng của cậu ăn nói không chừng mực, vẫn còn muốn tranh biện với cậu, tôi quả là không phải có phần tự khiến ình bẽ mặt sao?"
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn hắn, hai tay khắc chế mà nắm chặt, nhịn không phải xung động mà đi lên đánh người: "Không quên được người trước, nhưng cũng không dứt bỏ được người bây giờ."
"Không biết cậu còn có nhớ hay không, Cận Tử Kỳ trước khi chưa gặp phải cậu thì cuộc sống như thế nào? Từ nhỏ Cận gia bổ nhiệm làm người thừa kế, rực rỡ lộng lẫy, cao cao tại thượng, giống như cô công chúa sống trong cung điện được hàng vạn hàng nghìn sủng ái. Cô ấy tại sao phải dính dấp vụ án mạng trước đây, còn không phải là cậu ban đầu vì đến gần cô ấy mà vứt bỏ một người phụ nữ khác, người phụ nữ kia ghi hận trong lòng, ở trong đêm cô ấy từ Luân Đôn trở lại tìm người đối phó cô ấy."
"Cậu nói cái gì?" Tần Viễn ngẩn ra, vành mắt phiếm hồng: "Trong đêm cô ấy từ Luân Đôn trở về thì xảy ra chuyện?"
"Oh, tôi như thế nào quên mất, khi đó cậu cùng Phương Tình Vân như keo như sơn, thế nào lại lưu ý đến bạn gái trước chạy đến Luân Đôn tìm cậu, tựa như khi cậu cùng cô ấy ở chung một chỗ làm sao còn có thể nhớ thương bạn gái thứ nhất?"
"Chuyện này không cần cậu lập lại một lần nữa!" Tần Viễn gầm nhẹ.
Hai tay Tống Kỳ Diễn nhàn nhã cho vào trong túi quần, nheo lại mắt khẽ mỉm cười: "Thẹn quá thành giận?"
Nói xong đưa ánh mắt chuyển hướng, tựa như tự nhủ: "Cận Tử Kỳ cái gì cũng tốt, chính là mệnh cách không tốt."
"Câm miệng!" Tần Viễn bỗng chốc xông lên phía trước, lần nữa kéo lấy cổ áo của hắn.
Sự thanh tao nho nhã thường ngày đã sớm không còn dấu vết, trên mặt chỉ có thần sắc giãy giụa mà tiêu điều.
Lời của Tống Kỳ Diễn mà nói không thể nghi ngờ đã xé rách vết thương trong lòng hắn, trong phút chốc máu tươi đầm đìa.
"Nếu như cậu cảm thấy áy náy, vậy thì vĩnh viễn không nên xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa."
Tần Viễn cắn chặt răng, bởi vì lời của Tống Kỳ Diễn quá tàn nhẫn mà giận đến mức thân thể hơi run rẩy, vĩnh viễn không muốn xuất hiện ở trước mặt cô nữa, hai chữ vĩnh viễn, cả một đời, từ ngữ dứt khoát biết bao!
Cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, phát ra tiếng "Két" rất nhỏ, nhưng đã quấy rầy hai người đàn ông đang căng thẳng.
Tần Viễn ý thức được mà xuống tay buông lỏng cổ áo Tống Kỳ Diễn ra, nhưng đã lưu lại nếp nhăn thật sâu.
Một đầu bên kia hành lang, trong một gian phòng ánh đèn sáng ngời hắt xuống nền nhà ngay cửa.
Một bóng dáng duyên dáng cao gầy xuất hiện ở trong hành lang, mặc quần jean, áo lông dê vàng nhạt, áo khoác màu đen, trên cổ thon thon là một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh được cuộn lên gọn gàng.
"Nếu như có chuyện cần, chúng tôi sẽ liên lạc với Cận tiểu thư, hôm nay làm phiền cô rồi."
Cận Tử Kỳ đối với cảnh sát viên theo sát ra ngoài gật đầu: "Được, nếu như không có chuyện khác, tôi cáo từ trước."
Dù sao theo những chứng cớ mà sở cảnh sát nắm giữ cũng chỉ là phiến diện , mặc dù sau khi nhận được tố cáo bọn họ cũng phát hiện vụ án có nghi điểm, nhưng chuyện mười năm trước đâu nào còn nói được rõ ràng, những cái gọi là chứng cớ cũng không coi là xác thật.
Cận Tử Kỳ mặc dù bị tình nghi, nhưng mà nói cô chính là hung thủ cũng hơi gò ép quá rồi.
Trừ phi bọn họ có thể tìm được nhều thêm chứng cớ đanh thép mới có thể danh chánh ngôn thuận mà giam giữ Cận Tử Kỳ.
Nếu không, chỉ có thể thả người, thậm chí có thể nói, cái bản án cũ này vẫn là chỉ có thể như vậy, không giải quyết được gì.