Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà tang lễ, một mảnh trang nghiêm, Cận Tử Kỳ mặc váy màu đen, mái tóc tết thành đuôi sam rũ xuống ở trước ngực, trên đầu là một đóa hoa trắng, từng tốp một đoàn người đến chia buồn, không chỗ nào không tiếc thương thay cho Cận Tử Kỳ.
Bởi vì nếu như bọn họ nhớ không lầm, vị Cận tiểu thư này cùng thiếu gia nhà họ Tống kết hôn vẫn chưa tới một năm, nghe nói còn vừa sinh con trai, chuyện này chưa hết, Tống thiếu mất rồi, cũng chỉ còn lại mẹ quóa con côi chèo chống cái công ty to lớn như vậy!
Đối mặt với những ánh mắt đồng tình thương hại kia, Cận Tử Kỳ cũng không có bao nhiêu cảm xúc, vẻ mặt nhàn nhạt đốt giấy tiền vàng bạc.
Trâu Hướng cúi đầu, đôi mắt đỏ hồng, từ ngày Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may đến bây giờ, cậu ta cũng không sao ăn nổi chút đồ, không làm sao chợp mắt được, vẫn luôn lo trong lo ngoài, vào những đêm khuya thanh vắng rơi lệ không ít.
Nếu như ngày đó cậu ta đi theo, có lẽ còn có thể thay chắn cho Boss một phen, có thể Boss sẽ không chết rồi.
"Anh ngốc à, anh mà đi theo chỉ là để cho lò hỏa táng có thêm một mối làm ăn, gas nổ mạnh vậy, anh thật coi mình là Siêu Nhân Điện Quang sao?" Tiêu Tiêu lau lau nước mắt, liếc mắt nhìn vẻ mặt Trâu Hướng đang tự trách mình một cái.
Tô Ngưng Tuyết đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ: "Ra ngoài dạo chút đi con, cứ ở bên trong này hoài sẽ chịu không nổi."
Từ khi biết được Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may đến bây giờ, Cận Tử Kỳ không có rơi một giọt nước mắt, cũng không có toát ra vẻ tuyệt vọng.
Mặc dù lúc này, cô quỳ ở nơi đây hoá vàng mã nguyên bảo, vẻ mặt tĩnh nhã, dáng người thẳng tắp, ưu nhã cao quý, khiến người ta một chút cũng không thể tìm được vẻ buồn thảm ai oán của một goá phụ hay sự luống cuống ở trên người cô.
Cận Tử Kỳ đứng dậy, nhìn về phía bức ảnh trắng đen ở lễ đường, Tống Kỳ Diễn hơi nhếch khóe môi lên, đôi mắt đen sâu đẹp đẽ lại thâm thuý, lúc nhìn hắn, giống như đều có thể nhìn thấy được loáng thoáng trong mắt hắn có rất nhiều lời muốn nói.
"Tiểu Kỳ, nén bi thương." Một giọng nói quen thuộc bay vào bên tai cô, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, là Doãn Lịch.
Gần nửa năm qua, bởi vì anh cả của Doãn Lịch bị tai nạn xe mà hôn mê, Doãn Lịch không thể không trở lại Doãn thị giúp đỡ cha quản lý xí nghiệp, đầu tháng còn bị Doãn Quốc Bình phái đến chi nhánh công ty ở Châu Phi để rèn luyện.
Doãn Lịch mặc áo đen quần đen, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc cắt có phần hơi ngắn, khuôn mặt vốn trắng nõn bị phơi nắng đen đi một chút, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt phượng hôm nay ngược lại trở thành mắt hai mí.
Từ quầng thâm dưới vành mắt anh có thể thấy được, sau khi anh biết được tin tức đã vội vàng từ Châu Phi chạy về.
Doãn Lịch tiến lên một bước, cho cô một cái ôm: "Gánh vác được không?"
Cận Tử Kỳ mặt áp vào áo vest trước lồng ngực anh, vành mắt hơi khô chát, "Cũng tạm được."
Doãn Lịch khom người cúi chào với bức ảnh của Tống Kỳ Diễn ba cái, sau đó mới cùng Cận Tử Kỳ đi ra ngoài tản bộ.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đợi đi đến chỗ người qua lại thưa thớt Doãn Lịch mới xoay người hỏi Cận Tử Kỳ đang ở bên cạnh.
Trước khi anh đi Châu Phi, Tống Kỳ Diễn còn cùng anh đối chọi gay gắt, tại sao chớp mắt liền áp vào cái khung hình đen trắng kia rồi?
"Em cũng không biết nên giải thích thế nào cái chuyện ngoài ý muốn này." Cận Tử Kỳ nhếch môi, hơi chua xót đau đớn, "Anh tin rằng anh ấy cứ như vậy mà chết đi sao? A Lịch, em không tin anh ấy lại vứt bỏ mẹ con chúng em như vậy."
Sắc mặt của Doãn Lịch hoàn toàn phẳng lặng mà nhìn dung nhan cô ngày càng xuống sắc: "Một khi đã không tin vậy tại sao em còn tiều tụy như vậy?"
Cận Tử Kỳ ngước mắt, nhìn Doãn Lịch, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Đúng vậy, cô không tin, nhưng cũng không thể không tiếp nhận sự thực này, mỗi ngày nửa đêm tỉnh mộng, đưa tay sờ đến bên cạnh lạnh buốt vắng vẻ, lập tức lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ lần nữa, từng giây từng phút hồi tưởng lại những điều họ đã trải qua.
Doãn Lịch đi đến trước mặt cô, hai tay khoát lên bờ vai của Cận Tử Kỳ, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc thận trọng như vậy.
"Tiểu Kỳ, những lời này trước kia anh đã từng nói, sau đó có Tống Kỳ Diễn anh cho rằng đời này cũng sẽ không cần dùng, hiện tại anh ta đã mất, anh vẫn là muốn nói lại lần nữa, mặc kệ em gặp phải chuyện gì, anh vẫn sẽ luôn ở sau lưng em."
Hai mắt Cận Tử Kỳ nhìn Doãn Lịch chằm chằm, cảm kích kéo khóe môi lên: "A Lịch, cảm ơn anh."
"Nếu thật sự cảm ơn anh, để cho Tiểu Bảo nhận anh làm cha nuôi đi."
"Em cho rằng, anh vốn định làm cậu nuôi của bé cưng."
Cha nuôi, cậu nuôi, trong chuyện này có sự khác biệt thế nào sao Doãn Lịch lại không hiểu chứ?
Anh ngắm nhìn Cận Tử Kỳ thật sâu: "Làm cậu nuôi thì làm cậu nuôi, dù sao anh cũng không khác anh trai của em là mấy."
Hai người đang nói, chợt nghe có tiếng bước chân đang đi tới phía bên này.
Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị quay trở về, lại phát hiện đối phương cũng đang đi đến phía của họ.
Hiển nhiên là tiếng bước chân của hai người, lúc nhẹ lúc nặng, một loại trầm ổn, một loại vội vàng gấp gáp.
Chỗ Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đứng, vừa vặn có một lùm cây che chắn, khiến đối phương không kịp thời phát hiện ra họ.
Tiếng bước chân ở cách chỗ họ không xa thì dừng lại.
Một giọng nói lành lạnh ở trong yên tĩnh vang lên: "Nơi này không có người, có chuyện gì dì cứ nói đi."
Đáy mắt Cận Tử Kỳ có phần kinh ngạc, bởi vì chủ nhân giọng nói này không là ai khác chính là Hàn Mẫn Tranh, sao anh ta có thể đến đây?
Cô đang muốn ló nhìn thử một người nữa là ai, nhưng Doãn Lịch đã giữ cô lại, lắc lắc đầu với cô.
Ánh mắt kia có ý thật giống như là: Nghe lén phải có tính tự giác nghe lén, đừng bại lộ mục tiêu!
"Mẫn Tranh, hiện giờ người dì có thể tìm chỉ có cậu, cậu giúp dì một chút được không?"
Đây là giọng nói của Kiều Hân Hủy, giọng điệu rõ ràng rất hốt hoảng và đầy khẩn cầu.
Cận Tử Kỳ không ngờ Kiều Hân Hủy sẽ đột nhiên xuất hiện tại nơi này, thật đúng là làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
"Tôi không hiểu dì đang nói cái gì, tôi bất quá cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ, có thể làm gì chứ?"
Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh lành lạnh mà bình tĩnh, không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
Cận Tử Kỳ quét về phía mặt đất, nhìn thấy


q5---chuong-162-chuong-1012-1529040262.6392.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK