"Tử Kỳ chưa biết Tân Ngữ sao?"
Tống Chi Nhậm nâng bàn tay yếu ớt lên, không chút để ý mà bắt đầu câu chuyện.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng ngừng một lát, cô coi như là đã nhìn ra, ông cụ mỗi lần đều xem cô như đầu súng để sai sử, cô nếu không phối hợp một chút, sợ là sẽ phá hỏng việc lớn của ông cụ, cho nên, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Tống Chi Nhậm thoáng lộ ra ánh mắt tán dương, ngón tay cũng chỉ sang người ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, cực kỳ tùy ý mà giới thiệu: "Luật sư Hạng Tân Ngữ, bạn tốt của ta."
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang, giọi vào mi mắt chính là một khuôn mặt xa lạ.
Chính là người đàn ông mới vừa rồi cùng Tống Chi Nhậm rỉ tai nhau, giờ phút này đang theo phép mà gật đầu với cô, tư thế chững chạc lại cực kỳ ưu nhã, cười nhẹ nhàng, làm cho người ta như tẩm gió xuân, là một người đàn ông cực kỳ ôn hoà hiền hậu.
Nhưng Cận Tử Kỳ nhìn thấy thì trong lòng hơi hoảng, lại là người này!
Đại luật sư của văn phòng luật nổi danh nhất trong thành phố này, thời gian cũng đắt tiền nhất.
Nghe nói muốn mời người này ăn bữa cơm đều phải dùng tiền vàng tính toán từng giây từng phút, người bình thường tốn cả đời tiền dành dụm cũng không mờ nổi người này lên tòa án, trước nay, chỉ nghe kỳ danh, không nghĩ hôm nay vừa thấy, phong thái so với tưởng tượng càng hơn một bậc!
Chẳng qua là, người như vậy, cùng cố vấn pháp luật của công ty và Tổng giám tài vụ cùng xuất hiện ở trong phòng bệnh, có ý nghĩa gì đặc biệt?
Cận Tử Kỳ không nhịn được nhìn về phía cố vấn pháp luật của Tống thị và Tổng giám tài vụ đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Hai người đều khắc chế gật đầu chào hỏi với Cận Tử Kỳ, biểu tình trên mặt cũng có chút ngưng trọng nghiêm túc.
Lúc này, lại không thể cùng Tống Kỳ Diễn thảo luận một phen, cô không thể làm gì khác hơn là giương khóe miệng lên, dùng gương mặt với nụ cười nhàn nhạt che giấu nghi ngờ trong lòng mình, Tống Chi Nhậm cũng đã từng bước triển khai đề tài.
"Tôi già rồi, cũng không còn lòng hăng hái cùng người trẻ tuổi đi đấu tranh trong thế giới thương trường này nữa."
Ông chỉ nói một câu, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ, có người kinh ngạc, có người thấp thỏm, hiển nhiên cũng có người cười đến không thấy mắt, Cận Tử Kỳ nhìn sang con sói xám lớn đang vểnh đuôi ở bên cạnh giường bệnh: Tống Kỳ Diễn, cũng không nhịn được mở rộng độ cong bên khóe miệng, dường như cô đã biết mục đích Tống Chi Nhậm gọi những người này tới.
Khóe mắt cô không khỏi liếc về phía Tống Nhiễm Cầm, quả nhiên, Tống Nhiễm Cầm đã đứng ngồi không yên rồi.
Tống Chi Nhậm lại vẫn thở dài: "Hiện tại, phải là thế giới của người trẻ tuổi các người."
Lời vừa nói ra, bên trong phòng bệnh thật sự là ngay cả tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!
Ý tứ của Tống Chi Nhậm, đã hết sức rõ ràng rồi, ông muốn giao thực quyền trong tay ở Tống thị ra đây rồi!
Tô Hành Phong sau khi nghe xong ánh mắt nhoáng một cái, sắc mặt dường như hơi ảm đạm, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn.
"Ba!" Tống Nhiễm Cầm rốt cục không nén được tức giận, "Ba, ba bệnh nên hồ đồ sao, còn nói bừa cái gì vậy, thân thể của ba còn tráng kiện như vậy, đâu nào cần nói những lời xui xẻo này?"
Trước kia Tống Nhiễm Cầm là hận Tống Chi Nhậm không giao ra quyền quản lý, mà bây giờ Tống Nhiễm Cầm, là hận Tống Chi Nhậm không nên đưa cái quyền quản lý vốn luôn chiếm giữ khư khư, ai cũng không cho, như vậy ít nhất trả lại cho bà một đường hi vọng!
Tống Chi Nhậm lại không thèm liếc mắt đến bà một cái, theo sự giúp đỡ của Tống Kỳ Diễn mà ngồi dậy, uống một hớp nước cho thông cổ, sau đó ném cho Hạng Tân Ngữ một cái ánh mắt, người này sau đó lập tức đứng dậy đi tới ghế sofa bên kia mở laptop ra.
Tống Nhiễm Cầm nhìn thế trong lòng bảy lên tám xuống, biểu tình trên mặt cũng là đủ màu đủ sắc.
"Kỳ Diễn và Nhiễm Cầm đều là con cháu nhà họ Tống của tôi, cùng vì sự tồn tại của Tống thị mà dốc sức cho công ty, chẳng qua là, đạo lý một núi không thể chứa hai cọp tất cả mọi người hiểu, nước không thể hai chủ, người gõ phách cuối cùng, chỉ cần một người."
Trong thời gian trống Tống Chi Nhậm hơi ngưng lại, là tiếng gõ bàn phím lốc cốc, nhanh chóng lưu loát.
Cận Tử Kỳ hơi cong khóe miệng lên, Tống Chi Nhậm chọn cách mở đầu đại nghĩa hào hùng như vậy, cũng coi là cho Tống Nhiễm Cầm đủ mặt mũi, không đến nổi khiến cho bà không xuống đài được, cũng bất quá là đánh chiêu bài thân tình.
Chỉ hy vọng chốc lát nữa, Tống Nhiễm Cầm không những không nhận lấy tình cảm này, lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú là được rồi.
"Kỳ Diễn mặc dù tuổi so với Nhiễm Cầm nhỏ hơn một chút, nhưng xử sự khéo biết đưa đẩy biến thông, tương lai công ty và kế sinh nhai của hơn năm vạn nhân viên giao vào trong tay nó, tôi rất yên tâm. . . . . ."
Ông nói không nhanh không chậm, giọng điệu lại không ngừng bùi ngùi, dường như đang nói ọi người biết, ông đưa ra quyết định như vậy cũng là trải qua sự lưỡng lự đắn đo rất lớn và nội tâm giãy giụa.
Tống Nhiễm Cầm khô khốc mà cười một tiếng: "Ba, lời nói này của ba. . . . . . Kỳ Diễn giỏi giang như thế, ba vẫn chưa yên tâm cậu ta sao? Trong công ty còn nhiều tiền bối mà, hiển nhiên cũng sẽ hướng dẫn cho Kỳ Diễn làm việc."
Lời của bà vừa nói xong, trong phòng bệnh lập tức bao phủ một tầng không khí quỷ dị.
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp. Lấy quan hệ Tống Nhiễm Cầm và Tống Kỳ Diễn, bà ta nói ra những lời khích lệ như thế, trừ phi. . . . . . Là vì làm nền ột đề xuất kế tiếp có lợi cho bản thân mình."
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng hé miệng, nhàn nhạt cười lên: "Chị gái nói đúng, mới vừa tiếp nhận công ty, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều chỗ chưa quen thuộc, cần phải theo các vị nguyên lão ở trong công ty học hỏi nhiều hơn để khai thông."
Tống Nhiễm Cầm nghe những lời này, nhất thời cảm thấy Tống Kỳ Diễn thượng đạo, kiềm chế xuống sự hớn hở trong lòng, ho nhẹ một tiếng, dáng vẻ vạn thiên mà lướt nhìn mọi người, nói: "Đúng nha, chờ sau này A Phong trở lại Tống thị, hai cậu cháu các người đồng tâm đồng đức, là có thể làm chơi ăn thật rồi!"
Quả nhiên. . . . . .
Cận Tử Kỳ nghe xong không tự giác mà nhếch miệng, Tống Nhiễm Cầm biết mình không có hi vọng, bây giờ là suy nghĩ phương pháp muốn đem Tô Hành Phong nhét vào Tống thị, xem ra còn không chịu buông tay đối với khối tài sản to như vậy của nhà họ Tống!
Sắc mặt của Tô Hành Phong tối sầm, khi anh lại nghe được Tống Nhiễm Cầm nhắc đến chuyện xưa, có chút khó chịu, lúc này thì cau mày thấp giọng quát Tống Nhiễm Cầm ngừng lại: "Mẹ, được rồi, nói đến chuyện này nữa làm chi?"
Trừ Tống Chi Nhậm lần nữa nhắm mắt lại, những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm.
Sợ rằng cũng chưa gặp qua người tận dụng mọi thứ triệt để như vậy . . . . . .
Tống Nhiễm Cầm nhất thời hốt hoảng, nhưng rất nhanh lại che giấu đi, nụ cười mang theo một chút xíu nịnh hót, cố gắng trấn định mà nhìn Tống Kỳ Diễn: "Em trai à, cậu nói xem, có phải đạo lý này hay không?"
Tống Kỳ Diễn mỉm cười, cười đến mức tựa như con sói xám lớn, ý vị sâu xa: "Chị cả, chẳng lẽ chị nghe rồi mà vẫn chưa hiểu? Tống thị chỉ cần một vị chủ tịch, một vị. . . . . ."
Lời nói vừa dứt, Tống Nhiễm Cầm lại lộ ra hoảng sợ mà nhìn sang trái phải, cuối cùng ánh mắt cố định ở trên mặt Tống Chi Nhậm: "Ba, chúng ta trước kia không phải đã nói, đến lúc A Phong kết hôn sẽ để cho nó đến Tống thị thực tập sao?"
Tô Hành Phong lại đột nhiên đứng lên, cái băng ghế ngồi bỗng dưng trượt về phía sau, ma sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
"Mẹ, con chưa từng nói qua muốn đến Tống thị làm việc, con có sự nghiệp của mình, không cần dựa vào Tống thị mà sống, chuyện đến Tống thị làm việc sau này mẹ không cần nhắc lại!"
"Tốt!" Tống Kỳ Diễn cũng theo đó mở miệng, mặt mày mỉm cười, vỗ vỗ tay, "Có khí phách!"
Tô Hành Phong lại bởi vì câu tán dương này mà mặt đỏ tới mang tai, hít thở cũng có chút nặng nề, không để ý Tống Nhiễm Cầm ngăn cản và Bạch Tang Tang kinh ngạc, tiếp tục đi ra cửa, sau đó kéo cửa ra.
Cơ mặt của Tống Nhiễm Cầm co rúm dữ dội, trong lòng thầm mắng: nghịch tử a nghịch tử, mẹ mày ăn nói khép nép như vậy, nhân nhượng Tống Kỳ Diễn vì lợi ích toàn cục, chẳng lẽ không phải vì mày sao?
Tống Chi Nhậm mở mắt ra, nhàn nhạt liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm rối rắm: "Nếu Hành Phong không có ý nguyện tới Tống thị nhậm chức, cô cũng cho ta yên tĩnh chút, đừng làm ra chuyện gì rối rắm để gây sức ép cho ta nữa!"
Giọng nói của ông cụ trầm thấp, một câu khiển trách thuận miệng dù không nói rõ nhưng bản thân nó cũng đầy uy nghiêm.
Nhìn Tống Nhiễm Cầm bị Tống Chi Nhậm nói đến mặt xám mày tro, rúc cổ lại ở nơi nào đó mà tức giận bất bình, Cận Tử Kỳ ung dung thản nhiên mà nghiêng người đi, chỉ sợ không cẩn thận liền bị bọn họ thấy được nụ cười trên mặt mình.
Dù sao, lúc này đây, với thân phận này của cô, một tràng cười sẽ khó tránh có phần quá không hiền thục.
"Để tránh sinh ra chia rẽ, tôi đã mời ba người họ tới đây, thứ nhất, làm nhân chứng cho việc chuyển giao công việc của công ty, thứ hai. . . . . . Cũng hi vọng các người sáng ngày mai nên biết rõ phải đứng ở bên nào."
Tống Chi Nhậm nói lời này, không khác nào một chiếu chỉ, còn có ai dám chất vấn nghi ngờ địa vị của Tống Kỳ Diễn?
Cận Tử Kỳ lẳng lặng ngồi yên một bên, vừa chờ
Vừa nhìn, phía sau còn trình diễn tiết mục gì nữa.
Tống Nhiễm Cầm cố gắng hít sâu, nắm chặt ngón tay của mình, cười khan: "ba, khi nào thì ba đã định ra chuyện như vậy, làm sao cũng không cho tôi biết một tiếng, để cho tôi còn chuẩn bị tâm lí."
Tống Chi Nhậm giống như liếc bà, hừ lạnh một tiếng: "chính cô đã làm ra những chuyện tốt kia, cô còn chưa rõ ràng sao?"
Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm, dưới ánh đèn cái trán nổi lên ánh nước, có một giọt mồ hôi lạnh lướt qua trên gương mặt.
Bà vô thức nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, ánh mắt trừng tròn trịa, muốn xác định chút gì đó.
Kết quả, Tống Kỳ Diễn chỉ cúi đầu nghe dạy bảo, ngay cả lông mày cũng không động một cái. Ngược lại, một câu của Tống Chi Nhậm đã chứng thực sự sợ hãi của Tống Nhiễm Cầm là đúng, ông nói: "công ty sau này là do Kỳ Diễn làm chủ, tiền mặt lưu động một trăm ngàn hoặc một trăm ngàn trở lên, nhất định phải do Kỳ Diễn kí tên mới được huy động."
"Ba.." Tống Nhiễm Cầm có thể nghe được mình nuốt nước miếng, giọng nói cũng khô khốc muốn chết: "làm như vậy sẽ xáo trộn sự vận hành hiện tại của công ty, rất dễ dàng dẫn đến sự trễ nãi lỡ mất cơ hội kinh doanh."
Tống Chi Nhậm mắt lạnh nhìn sang bà, giống như băng như từng chút từng chút đập vào tim bà.
Tống Nhiễm Cầm thức thời mà ngậm miệng, đâu nào còn dám tiếp tục làm trái lại.
Mặc dù bây giờ trong lòng là mười hai vạn phần không phục.
"Nhiễm Cầm, cô phải biết rằng, một khói chiêu bài này của nhà họ Tống, đã vì cô ở bên ngoài làm việc mà giành được ba phần tiền cơ rồi."
Ý bên ngoài lời đừng hòng cầm tiền bạc của nhà họ Tống tiền đi bù vào chỗ thủng của cô và chồng cô ở bên ngoài đầu tư thất bại.
Toàn thân Tống Nhiễm Cầm rùng mình một cái, không nhịn được ôm chặt cánh tay, sau đó nghĩ tới giao dịch với Tống Kỳ Diễn hắn muốn bà rời Tống thị, nếu quả thật rời đi, vậy bà thực sự không phải là cái gì rồi.
"Như vậy, ba à, Kỳ Diễn tiếp nhận công ty, vậy tôi phụ trách cái gì hả?"
Vẫn là không nhịn được nhìn về phía Tống Chi Nhậm cầu cứu, đòi dùng kim bài miễn tử.
Tống Chi Nhậm nhàn nhạt quay lại thoáng nhìn, quay sang bên kia Hạng Tân Ngữ cười ái náy một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời: "vì đêt cho Kỳ Diễn dễ dàng làm việc, công ty đã hết thải bàn giao cho nó, dĩ nhiên do nó làm chủ."
"Cái gì?" Lần này Tống Nhiễm Cầm thực sự nhảy lên từ trên ghế.
Vậy mà Tống Chi Nhậm vẫn không bị ảnh hưởng, lại uống một hớp nước, bổ sung một câu: "chốc lát nữa trở về, sẽ kí bản thỏa thuận so luật sư Lưu soạn, cũng để cho Tân Ngữ làm nhân chứng."
Hạng Tân Ngữ đã đứng dậy lần nữa trở lại trước giường, “Tống lão, ý của ngài tôi đã đại khái viết lên bản thỏa thuận, giao cho luật sự Lưu chỉnh sửa lại một chút rồi in ra là có thể dùng.”
“Khổ cực cho luật sự Hạng rồi.” Tống Kỳ Diễn không quên đứng dạy đưa tay đến chỗ anh biểu đạt cảm ơn.
Hạng Tân Ngữ ngẩn người, nhưng vẫn là nắm tay Tống Kỳ Diễn trên mặt mang ý cười: “Khách khí rồi.”
Bên kia Tống Nhiễm Cầm nhìn hình ảnh bọn họ hàn huyên, đâu nào chịu được đả kích, lúc này ngọn lửa giận cũng lan lên trên người ngoài là Hạng Tân Ngữ, thiếu điều không chỉ vào mũi của anh ta mà mắng lên.
“Nói anh là giống kim ngư (Hạng Tân Ngữ) thật là coi trọng anh rồi, tôi thấy anh phải gọi giống như thổ phỉ.”
Ai bảo anh xen vào việc của người khác, ai bảo anh giúp ông cụ chèn ép kẻ làm con gái tôi đây!
Hạng Tân Ngữ nghe xong lập tức trên mặt trải rộng khói mù, có lẽ vống đối với danh từ nhạy cảm, một người cao cao tại thượng vậy, hôm nay bị tống Nhiễm Cầm thương tổn như vậy, đâu nào còn có sắc mặt tốt?
Tống Chi Nhậm bị đứa con gái ngu xuẩn này chọc giận đến thiếu chút nữa phun ra máu, xỗ mép giường cáu kỉnh quát lớn: “Nói bậy bà gì đó, chưa cút ra ngoài cho ta, đừng để cho ta phải nhìn thấy cô xuất hiện ở trong bệnh viện nữa.”
Nói xong câu này thân thể Tống Chi Nhậm không khỏi run rẩy, thì thầm trong miệng, đơn giản các câu cảm khái linh tình như “Bại gia nữ”, “gia môn bất hạnh”, tràn đầy bất đắc dĩ cùng bực bội.
Hạng Tân Ngữ buông tay Tống Kỳ Diễn ra, trầm mặt xoay người hướng về phía Tống Nhiễm Cầm, lạnh lung mở miệng: “Nếu Tống đại tiểu thư đối với việc sở hữu Tống thị có nhiều nghi vấn, như vậy, tôi lại phải nhiều chuyện lần nữa nói rõ cụ thể một phen.
Tống Nhiễm Cầm kéo kéo áo khoác ông chồn nước đắt tiền trên nguwoif, khẽ cười giễu một tiếng, thể hiện rõ là xem thường loại người như Hạng Tân Ngữ cả ngày giống “chó săn” xách theo cặp tài liệu thay người mở đường.