Nhưng lúc này nhìn thấy Jane xưa nay luôn cao quý ưu nhã thật sự bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong lòng Cận Tử Kỳ cũng có chút hả giận.
Đột nhiên cô hiểu tại sao đàn ông một câu không hợp lập tức lật bàn đánh nhau.
Cận Tử Kỳ nhìn Jane chật vật vịn vào chiếc xe mới đứng vững, phát hiện thật ra người nên tức giận ra tay đánh người vốn phải là cô, kết quả lại khiến Joann giúp cô làm xong mọi việc.
Bên này, phu nhân Windsor bắt đầu khéo léo mà răn dạy Joann: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không nên động một chút liền tìm người đánh nhau, con là con gái, nếu như gặp phải người lợi hại hơn so với con, đến cuối cùng con đi tìm ai khóc chứ?"
"Không phải cô ta so với con yếu hơn sao?" Joann đánh người xong toàn thân thoải mái, còn xem thường mà chỉ chỉ Jane.
Jane sờ soạng mặt mình, quả nhiên lòng bàn tay trắng nõn có vết máu, cô ta oán hận mà nhìn về phía phu nhân Windsor: "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu, chính các người tự giải quyết cho tốt đi!"
Joann thấy cô ta còn kiêu ngạo như vậy, lại muốn tiến lên, nhưng bị vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Ngoài miệng Joann cũng không chịu thua: "Tự giải quyết cho tốt? Tôi khinh, cô đang hù dọa đứa bé ba tuổi sao? Cô họ Rocher, mẹ của tôi họ Patel, ồ, quên nói với cô, cha tôi họ Le Kerland, cô dám khiêu khích Le Kerland thử xem!"
Quả nhiên, lúc Jane nghe được ba chữ Le Kerland thì sắc mặt đột biến, xanh trắng lẫn lộn.
Chẳng qua hắc bang ở Anh quốc đang được khống chế bởi hai đại gia tộc, một trong số đó chính là gia tộc Le Kerland, chỉ là Jane không ngờ, Joann lại là con gái của họ, ngược lại gia tộc Patel giữ làm việc bí mật quả thật chu đáo!
"Chị dâu, chẳng lẽ chị không có lời gì muốn nói với cô ta sao?" Joann đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn khuôn mặt Jane vô cùng thê thảm, thật sự không có lời gì nói được nói với cô ta, cũng chỉ cãi nhau với đối thủ ngang tài ngang sức mới hăng hái, về phần Jane, quá mức thâm trầm âm hiểm, không đáng cho cô phải tức giận.
Joann nào đâu chịu bỏ qua cơ hội tốt thế này mà giẫm lên Jane nên lôi kéo Cận Tử Kỳ nhỏ giọng nói: "Tùy tiện nói một chút cũng được."
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Jane, vừa vặn Jane cũng đang trừng mắt nhìn thẳng vào mình, không khỏi nhíu mi tâm: "Nhìn cái gì chứ? Cũng không soi gương đi, trước hết xem bản thân cũng đã bị đánh trở thành cái dạng gì rồi."
Gân xanh bên thái dương Jane rạo rực, cũng nhịn không được nữa, cười lạnh: "Có phải các người thật là quá đáng không, cô chết chồng thành quả phụ, trong lòng vặn vẹo cũng đừng phát tiết ở trên người của tôi, ỷ đông hiếp ít giỏi lắm sao, xã hội này vẫn là phải nói lý lẽ."
"Bốp...."
Âm thanh một cái tát vang dội khiến những người xem cuộc vui bên cạnh ngược lại hít một hơi.
Chỉ vì ra tay đánh người không phải Joann cũng không phải Windsor, mà là Cận Tử Kỳ vẫn luôn yên lặng đứng một bên.
Nếu như nói trước đó tâm trạng của Cận Tử Kỳ vẫn luôn không cao, như vậy hiện tại có thể nói là bị chọc phải phát cáu, hiện tại có câu gọi vết thương trong lòng cô là Tống Kỳ Diễn, những ngày qua cô đã cố gắng muốn khâu lại nó, cố gắng khiến mình tỏ ra bộ dạng bình an vô sự, thế nhưng Jane vừa xuất hiện, hết lần này tới lần khác giày xéo lên trên vết thương của cô, hung bạo mà xé rách ra.
Cận Tử Kỳ lạnh lùng nhìn Jane: "Nếu cô dám mặt dày đòi nói lý lẽ với tôi, tôi liền nói lý lẽ với cô, tôi đã thấy rất nhiều kẻ thứ ba, bất quá kẻ thứ ba càn rỡ như cô quả thật hiếm thấy. Tôi cùng anh ấy kết hôn một năm rưỡi, lập tức nhìn thấy cô như tôm tép nhãi nhép nhảy loạn, nói thật, tôi đây cũng không có nhiều cảm giác lắm, dù sao người đàn ông của tôi cũng không để cô vào trong mắt."
"Cô cũng là người có ba mẹ, gia tộc Rocher, Đại Gia Tộc xã hội thượng lưu của Anh quốc, tôi nghĩ hẳn là họ đã dạy cô làm thế nào là một tiểu thư khuê các có lễ nghĩa liêm sỉ rồi chứ? Nếu như không có, hôm nay cô trở về hãy cùng họ nói chuyện từ xa qua video, để họ nhìn cho kỹ mặt của cô, là bởi vì họ không có dạy dỗ cô tử tế, cô mới bị người ta đánh thành bộ dáng như thế này."
Từng câu từng chữ trong mỗi một lời nói của Cận Tử Kỳ đều nhấn nhá từng từ rõ ràng, rõ ràng là như vậy, khiến Jane khó xử đến khuôn mặt phải tối đen, tất nhiên cô ta không quên rằng chung quanh có rất nhiều người đang vây xem, tuy rằng Cận Tử Kỳ là dùng Anh văn để nói, nhưng có thể ngồi vào vị trí cấp cao của Tống thị, người nào mà không biết chút Anh văn, sau đó lại cộng thêm những lời này Cận Tử Kỳ nói một tràng thật trôi chảy thì làm sao lại quá khó nghe?
"Thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Cận Tử Kỳ cười, "Đừng trừng mắt nhufn tôi, nếu như cô còn cảm thấy chúng tôi tr đông hiếp ít, đại khái cô có thể báo cảnh sát, cô là người Anh, chính phủ Trung Quốc sẽ bảo vệ cô hết mức ăn toàn khi cô đang ở Đại lục; nếu như cảm thấy uất ức, cô cũng có thể phơi bày cho truyền thông để họ thấy vết thương của cô, nhưng tôi cũng nói trước, đừng tưởng rằng ỷ vào danh tiếng của Rocher là có thể làm xằng làm bậy, đúng như chính cô đã nói, xã hội này là phải nói lý lẽ, đương nhiên cũng hạn chế!"
"Về sau trên đường nhìn thấy tôi, tốt nhất cô đi