Trên báo, Hàn Mẫn Tranh ăn mặc chỉnh tề, mặc dù đeo còng tay nhưng không hề ảnh hưởng một chút nào tới vẻ ngoài lịch lãm và lạnh nhạt của anh ta. Mặc dù đối diện với ống kính nhưng anh ta lại không hề mang lại một chút cảm giác nào của tên tội phạm khao khát được chuộc tội.
“Cứ như vậy mà kết thúc sao?”
Cận Tử Kỳ vẫn không dám tin, sự việc lại kết thúc một cách nhanh chóng đến như vậy.
Tống Kỳ Diễn lại một lần nữa trở thành chủ tịch Tống thị, chẳng qua chỉ là chuyện trong một đêm.
“Đừng nghĩ nhiều quá, kết cục như vậy là tốt nhất rồi.”
Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ vai của Cận Tử Kỳ: “Như vậy đối với Thanh Kiều mà nói thì sẽ bớt đi một chút dày vò.”
Thanh Kiều vẫn nằm trong viện, mặc dù đã tỉnh lại một lần, nhưng đầu óc không tỉnh táo mà lại ngủ thiếp đi. Còn về những chuyện xảy ra với Johnny, cô ấy không muốn nhắc đến, nhưng bác sĩ kiểm tra cũng có nói cô ấy không bị xâm hại.
Kết quả kiểm tra này đều khiến cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vì để đảm bảo cho cơ thể của Thanh Kiều không gặp trở ngại nào, bác sĩ cũng kiến nghị nên ở lại bệnh viện một thời gian ngắn.
Cận Tử Kỳ không nhịn được lại ngáp một cái, ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết nhìn cô không khỏi có chút kỳ lạ.
“Mẹ sao vậy?” Cận Tử Kỳ hoang mang cúi đầu thân thể mình.
Tô Ngưng Tuyết đánh giá Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải: “Mẹ thấy mấy ngày nay tinh thần con không tốt cho lắm.”
“Có thể là do quá mệt mỏi ạ.”
Thời gian gần đây, cô vẫn luôn bận rộn nghĩ cách làm sao để đối phó với Hàn Mẫn Tranh và Jane, nên không có nghỉ ngơi tốt.
“Chu kỳ tháng này của con tới chưa?”
Tô Ngưng Tuyết vừa hỏi, Cận Tử Kỳ ngay lập tức liền đoán ra được ý tứ của bà, hai má không khỏi đỏ ửng lên.
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, sao mà có thể…”
“Con cùng Kỳ Diễn...có tránh thai không?”
Tránh thai?
Cận Tử Kỳ sững sờ, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì mới nhận ra: Có chuyện lớn rồi!
Cô vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa, đi tới hiệu thuốc gần nhất mua một que thử thai về, trốn trong nhà vệ sinh một hồi lâu mới chậm rãi bần thần bước ra, que thử thai trong tay hiện rõ hai vạch.
Buổi tối, Tống Kỳ Diễn trở về thì thấy Cận Tử Kỳ mặc đồ ngủ đứng chần chừ ở cửa.
“Sao lại đứng ở đây?” Hắn lập tức đi tới nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gò má có chút đỏ ửng, từ trong túi áo lấy ra một vật hình que nhét vào trong tay hắn.
“Lại có rồi.”
Tống Kỳ Diễn sững sờ, rất nhanh liền hiểu ra, cảm giác mệt mỏi lập tức tan thành mây khói.
——— ———
“Có rồi?”
Cửa biệt thự rộng lớn, ánh đèn ấm áp yên tĩnh.
Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, dường như vẫn chưa tin nên vẫn phải mở miệng hỏi nhiều lần để xác nhận lại.
Cận Tử Kỳ gật đầu, bị hỏi khiến cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng, nhanh chóng quay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa.
“Đã đi bệnh viện xác nhận lại chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ dùng que thử thai, chắc khoảng chín mươi phần trăm rồi!”
Tống Kỳ Diễn lại kéo tay của cô một cách kích động kéo ra ngoài: “Vẫn nên đi bệnh viện xác nhận thì tốt hơn.”
“Bệnh viện giờ này đã tan làm rồi.” Cận Tử Kỳ nói.
“Không sao.” Tống Kỳ Diễn không thể che giấu đi được sự vui mừng sung sướng của mình, tung tăng như chim sẻ: “Chúng ta có thể khám cấp cứu.”
“...”
——— ———
Cận Tử Kỳ nhanh chóng được xác định mang thai lần thứ ba, một lần nữa trở thành đối tượng cần được bảo vệ quan trọng trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cố ý cho mời hai vệ sĩ đến, ngày ngày bảo vệ cho Cận Tử Kỳ.
Mà vụ án Hàn Mẫn Tranh lỡ tay giết người trong vòng một tháng cũng đã mở phiên tòa.
Mặc dù nói là lỡ tay nhưng lúc đó tại hiện trường cũng chỉ có mình Johnny làm chứng.
Johnny vẫn luôn muốn báo thù cho em gái, vẫn luôn khẳng định rằng Hàn Mẫn Tranh là cố ý giết người, hơn nữa còn có gia tộc Rocher ở phía sau tạo áp lực. Hàn Mẫn Tranh cuối cùng bị phán tù chung thân, chọn ngày áp giải đến nhà giam của thành phố.
Lúc thẩm phán kết án, trong lòng Cận Tử Kỳ vẫn có chút không thoải mái. Không biết là bởi vì Hàn Mẫn Tranh từng là người đàn ông mà Thanh Kiều yêu nhất hay vì là người mà cô từng tin cậy nhất, hoặc chỉ vì anh ta là em trai của Kỳ Diễn.
——— ————
Thời gian đầu mang thai, Cận