Trong phòng nghỉ, thân thể nho nhỏ của Cận Mỗ Mỗ chiếm đoạt một khoảng ghế da to lớn, đung đưa hai chiếc giầy da đầu tròn, hai tay đang cầm một miếng pizza, dùng hai chiếc răng cửa nhỏ cắn mạnh một cái.
"Kỳ Kỳ, tại sao ông ngoại Kiều không mua Kentucky, Mỗ Mỗ muốn ăn đùi gà kia mà!"
Cận Tử Kỳ đưa tay lai đi nước sốt dính trên mép của nó, "Bởi vì bây giờ gà ở chỗ đó không an toàn."
Cận Mỗ Mỗ nhíu mày, "Nhưng mà, không phải trên quảng cáo nói, gà chúng ta ăn không phải là gà kích thích, gà chúng ta ăn là gà khỏe mạnh, Kỳ Kỳ, thật sự thì con còn muốn mua dùm người vài cái bánh trứng ấy."
E rằng chính là bản thân con muốn ăn chứ gì?
Đón nhận lấy ánh mắt hờn tủi của con trai, Cận Tử Kỳ nhịn không được cười lên một tiếng: "Lần sau Kỳ Kỳ ở nhà nướng cho con ăn."
"Vậy cũng không giống rồi!" Cận Mỗ Mỗ chu chu mỏ, nói thầm, "Tối nay vẫn là không có đùi gà ăn. . . . . ."
Cận Tử Kỳ sờ sờ đầu của con trai, bên kia cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, có người đến.
Trong lúc nhìn thấy Cận Chiêu Đông, Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng khi phát hiện sắc mặt của cha không quá cao hứng, thì cũng không muốn nói thêm lời gì khiến ông bị đả kích nữa, chỉ cung kính gọi một tiếng: "Ba ba!"
Cận Chiêu Đông sau khi đối thoại với Kiều Nam, trong đầu buồn bực vốn định rời đi, nhưng lúc đi ngang qua một căn phòng thì nghe được tiếng trẻ con non nớt chọc cười ở bên trong, trái tim mềm nhũn, kìm lòng không đặng mở cửa phòng ra, sau đó nhìn thấy con gái và cháu ngoại ngồi chung với nhau vô cùng thân thiết, ông chỉ cảm thấy một cổ chua xót xông lên lồng ngực.
Những năm qua, ông chỉ đều chấp nhất một phần tình yêu và áy náy với một người, nhưng quay đầu lại, ông mới phát hiện rõ, người mà ông chân chính áy náy đã sớm bị ông phụ bạc mấy chục năm, làm sao vài ba lời thì có thể nói được rõ ràng?
Khi Cận Tử Kỳ cho là cha mình sẽ đi, thế nhưng Cận Chiêu Đông lại ngồi xuống ở một bên, cũng không nói chuyện, chẳng qua là lẳng lặng nhìn sang cô và Mỗ Mỗ đang gặm pizza, mà Mỗ Mỗ bị nhìn thế cũng không được tự nhiên nên dừng lại.
Vì vậy, hai mẹ con, một lớn một nhỏ, bốn mắt không rõ chuyện gì cứ nhìn chằm chằm gương mặt đen tối của Cận Chiêu Đông.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, bởi vì trong phòng nghỉ rất im ắng, cho nên động tĩnh bên ngoài đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, dường như có một nam một nữ đứng lại ở cửa, nhưng không mở cửa đi vào.
"Em đi vào nghỉ ngơi một chút đi, bên chỗ tưởng niệm có anh cùng Kỳ Diễn trông chừng là được rồi."
Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, phản ứng theo bản năng nhìn về phía Cận Chiêu Đông, quả nhiên thấy sắc mặt của cha mình tối như đêm.
Ngoài cử , không thể nghi ngờ chính là Kiều Nam mới vừa cùng Cận Chiêu Đông tuyên chiến.
"Em không mệt, Tử Kỳ đang mang thai, hôm nay nhà họ Tống xảy ra chuyện như vậy, lý nên người làm mẹ em đây phải tới làm giúp con, nhưng ngược lại anh. . . . . ."
Lời của Tô Ngưng Tuyết còn chưa nói hết, lập tức bị Kiều Nam cắt đứt: "Ngưng Tuyết, em còn nhớ rõ thời điểm chúng ta quyết định đến với nhau đã nói gì không?"
Ở cửa, thoáng trở nên im lặng, lúc Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai bóng đen ngoài khe cửa, cũng không có lên tiếng.
Mà ở một bên, hai bàn tay của Cận Chiêu Đông đang đặt ở trên đầu gối lại chậm rãi cuộn chặt.
Đôi mắt của Cận Mỗ Mỗ cứ di chuyển qua lại giữa mẹ và ông ngoại, thức thời mà rụt cổ một cái, trở về gặm pizza.
"Chỉ cần là em quan tâm, anh cũng sẽ quan tâm giống như vậy, mặc dù Tử Kỳ không phải ruột thịt của anh, nhưng ở trong lòng anh, con bé cũng giống như con gái ruột của anh, làm cha, anh có nghĩa vụ giúp con bé xoá bỏ buồn phiền rắc rối."
Kiều Nam than nhẹ một tiếng, bóng dáng ngoài khe cửa lúc lắc một cái, sau đó giọng nói của Tô Ngưng Tuyết vang lên.
"Xin lỗi anh. . . . . . Chuyện con cái em. . . . . ."
"Đứa ngốc, sao lại nói xin lỗi với anh, Tử Kỳ cũng không phải là con của anh sao?"
Tô Ngưng Tuyết yên lặng một lát, mới nói: "Mấy đồ ăn nhanh cũng đã nguội rồi, anh mau đi ăn đi."
Ngoài cửa, hai người lại đứng một hồi, mới cùng nhau rời đi, về phần phòng nghỉ, cũng không có đi vào.
Cận Tử Kỳ nghe cuộc đối thoại này, từ đáy lòng cũng bội phục kỹ xảo nói chuyện của Kiều Nam, ngắn ngủn mấy câu, là có thể khiến cho một người phụ nữ cảm động như vậy, cùng cha mình mà so sánh . . . . . .
Cô suy nghĩ, thì quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông, người sau quả nhiên vành mắt đã đỏ hồng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ba. . . . . ." Cận Tử Kỳ lo lắng kêu lên, không muốn Cận Chiêu Đông ở chỗ này nổi cáu cái gì.
Cận Chiêu Đông hoàn hồn, nhìn Cận Tử Kỳ, rồi lại nhìn Cận Mỗ Mỗ khoẻ mạnh kháu khỉnh một chút, ngẫm lại những lời Kiều Nam mới vừa nói ở cửa, thở mạnh một hơi cũng không được, gương mặt xanh trắng lẫn lộn.
Cái gì gọi là con gái của ông ta? Cận Chiêu Đông ông đây mới chính là cha ruột của Cận Tử Kỳ có tiếng có miếng chân chính!
Cận Chiêu Đông nới lỏng cà vạt, chỉ sang cửa phòng khép hờ: "Con nghe thử xem, Tử Kỳ, mẹ con cũng thật quá đáng, một xấp tuổi như vậy rồi, còn muốn sinh con cho một người đàn ông khác, thật là quá đáng!"
Cận Tử Kỳ nhìn Cận Chiêu Đông cố ý chăm chút lại vẻ bên ngoài, trong lòng cũng có cân nhắc, nhưng giữa ân oán yêu hận của thế hệ trước thì một vãn bối như cô cũng không có khả năng thao túng.
Cô nhìn thấy dáng vẻ Cận Chiêu Đông ghen tức quá độ, rất muốn nói một câu: sớm biết hôm nay, cần gì ban đầu?
Ngược lại Cận Mỗ Mỗ, không biết phức tạp bên trong, ngước mặt, rất là khờ dại mà nói: "Ông ngoại, hôm qua con gặp phải bạn học cùng lớp là Lý Giai Giai ở trong công viên, bà nội của bạn ấy mới vừa sinh cho bạn ấy một người chú nhỏ xíu!"
Cận Chiêu Đông: ". . . . . ."
Cận Tử Kỳ kéo con trai qua, vỗ vỗ đầu của nó, ý bảo nó im lặng.
Cận Chiêu Đông liếc nhìn bộ dạng vô tội của Cận Mỗ Mỗ, có tức giận hơn nữa cũng không tiện quay sang một đứa bé năm tuổi mà phát tác phải không? Ông khổ sở mà thở dài, chỉ trách trước kia không có đối xử với đứa bé này thật tốt!
Cận Chiêu Đông cũng là người trường phái hành động, nghĩ như vậy, người đã ngồi ở bên cạnh Cận Mỗ Mỗ.
Ông vuốt ve cái đầu nhỏ kia, cố ý thả mềm giọng nói: "Mỗ Mỗ, con đang học vẽ tranh có đúng không?"
"Dạ!" Cận Mỗ Mỗ tự hào gật đầu, "Đã học được một năm rồi ạ!"
"Ông ngoại lúc còn trẻ cũng từng học hội họa, gần đây đúng lúc không có việc gì, Mỗ Mỗ có rãnh thì tới nhà, ông ngoại sẽ dạy con vẽ tranh như thế nào?" Cận Chiêu Đông cố gắng bám lấy mối quan hệ tốt đẹp với Cận Mỗ Mỗ.
Ngoài dự đoán, đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Cận Mỗ Mỗ nhìn ông chòng chọc một hồi, quả quyết mà lắc đầu một cái.
"Tại sao không muốn? Ông ngoại trước kia đã từng thi được hạng nhất về hội họa ở trường đấy!"
Cận Mỗ Mỗ rũ mắt xuống, hàng lông mi dài cong cong dưới đôi mắt tạo thành một cái bóng mờ nhỏ, bờ môi tinh bột nhếch lên, gương mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền, làm cho người ta vô cùng yêu mến.
"Vậy ông ngoại ông đã được quán quân trong cuộc thi vẽ tranh toàn quốc chưa?"
Cận Chiêu Đông có phần không hiểu được, Cận Mỗ Mỗ thấy được vẻ phủ định trên mặt của ông, thì rũ hai bả vai nho nhỏ xuống, lẩm bẩm: "Vậy coi như xong, bà ngoại vẽ giỏi hơn ông, con sẽ không đến nhà ông."
Cận Chiêu Đông nhất thời ngây ngốc ở tại chỗ, sau khi cầu tốt mà bị cự tuyệt, có chút ngượng ngập mà không biết nên nói gì.
Cận Mỗ Mỗ lại ngẩng đầu nhếch miệng cười một tiếng với ông: "Ông ngoại, con lừa gạt ông thôi! Thật sự thì bà ngoại không thể nào dạy con đâu!"
Cơ mặt của Cận Chiêu Đông cứng ngắc mà co rút, miễn cưỡng cười một cái, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mở rộng, nhưng câu nói kế tiếp của Cận Mỗ Mỗ giống như một cây chủy thủ đâm mạnh một nhát lên trên lồng ngực của ông.
"Bất quá con vẫn không thể đến nhà của ông, ông ngoại Kiều Nam lại biết nhiều hơn, ông ngoại, Mỗ Mỗ kể cho ông nghe nha, ông ngoại Kiều Nam đã từng đạt được giải vô địch trong trận chung kết cuộc thi thiết kế của Peugeot (hãng xe ô tô của Pháp), con đặc biệt thích ông ngoại Kiều Nam, con quyết định, muốn làm cháu ngoại của ông ngoại Kiều Nam, ông còn nói, lần sau muốn dẫn Mỗ Mỗ tham gia thi đấu đó!"
Lần này, đã không còn là chủy thủ, mà là một quả bom nguyên tử bay lên không trung rồi rơi xuống, nổ cho ông tan xương nát thịt.
Cận Mỗ Mỗ kéo kéo tay của ông, cái miệng nhỏ nhắn nói cái gì đó liếng thoắng, Cận Chiêu Đông cũng không nghe được, lởn vởn bên tai vẫn là câu nói ngây thơ không rành rọt kia: "Con quyết định, muốn làm cháu ngoại của ông ngoại Kiều Nam!"
"Ông ngoại, tại sao ông lại bỏ đi, Mỗ Mỗ còn chưa nói hết mà, Kỳ Kỳ, sao ông ngoại không lễ phép như vậy?"
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng cha chật vật mà chạy đi thật lâu, còn Cận Mỗ Mỗ thì thở dài một cách nặng nề, ai oán mà nhìn ra cửa, lại cắn một miếng pizza: "Kỳ Kỳ, người là con ruột của ông ngoại hả?"
Cận Tử Kỳ liếc xéo nó một cái, lấy một cái hạt dẻ ném vào cái đầu dưa hấu của nó.
Cận Mỗ Mỗ phản ứng theo bản năng lập tức định lấy bàn tay dính đầy dầu mỡ để che lấy đầu, lại bị Cận Tử Kỳ bắt được, kéo lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm kia qua, dùng giấy khăn lau sạch sẽ từng ngón tay một.
Cận Mỗ Mỗ ôm Cận Tử Kỳ, mang chút gian manh lại giả bộ đáng thương mà nói: "Mỗ Mỗ thích ông ngoại Kiều Nam, bởi vì ông đối với Mỗ Mỗ tốt hơn, ông ngoại ông ấy chỉ thích dì Chiêu, đối với Mỗ Mỗ không tốt."
Tâm tính trẻ con thì đơn thuần, nhưng cũng dễ dàng phân biệt ai là thật lòng đối nó tốt hay là hư tình giả ý nhất.
Đối với hiện tượng Cận Mỗ Mỗ hơi bài xích Cận Chiêu Đông, Cận Tử Kỳ cũng thương mà không giúp gì được, dù sao Cận Chiêu Đông thật sự đã từng phải nói là không có lòng đối với đứa cháu ngoại này nhiều, bây giờ muốn bù đắp, muộn rồi!
Cận Chiêu Đông có chút mất hồn mất vía mà rời đi, dẫn đến cửa phòng nghỉ chưa được đóng kỹ.
Cận Tử Kỳ vừa mới ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cái bóng đen cao thẳng thoáng hiện, so với Tống Kỳ Diễn, càng cao gầy hơn, cô nhìn Tần Viễn vẫn chưa rời đi, sắc mặt cũng có chút lạnh nhạt: "Có chuyện gì sao?"
Tần Viễn đến gần, thần sắc nhàn nhạt: "Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể ôn chuyện với em sao?"
Cận Tử Kỳ vỗ vỗ đầu của Mỗ Mỗ, đôi mắt xảo quyệt của Cận Mỗ Mỗ nhìn Tần Viễn thêm vài lần, sau đó phối hợp mà quay lưng lại, cầm miếng pizza nhét vào miệng, hai lỗ tai cũng dựng thẳng lên nghe lén.
Tần Viễn nhìn Cận Mỗ Mỗ còn nhỏ tuổi cũng biết làm chuyện xấu, nhướng mày: "Cùng một đức hạnh với cha nó."
Cận Tử Kỳ lại nhíu chân mày lên: "Đây chính là lời anh muốn nói sao?"
Tần Viễn thấy cô càng ngày càng không muốn gặp mình, cũng không thẹn quá thành giận, chẳng qua là cúi đầu cười cười, nụ cười của anh dưới ánh đèn màu vàng cam, có chút mơ hồ không rõ, dường như anh ở trong cảm nhận của Cận Tử Kỳ, theo năm tháng giội rửa, càng ngày càng mơ hồ, cho đến có một ngày, cuối cùng là hoàn toàn thay đổi rồi.
"Anh biết sau khi những chuyện kia xảy ra, làm thế nào em cũng không muốn dính líu có quan hệ với anh." Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ: "Ở chuyện về Phương Tình Vân, là anh có lỗi với em, em có thể oán hận anh, anh cũng không có gì giải thích, nhưng anh không muốn nhìn thấy em bị Tống Kỳ Diễn lừa."
"Không có yêu ở đâu ra hận?" Cận Tử Kỳ chớp mi xuống, tiến lên đón nhận ánh mắt của Tần Viễn đang đưa mắt nhìn mình, "Anh muốn nói cho tôi biết chuyện về Kỳ Diễn và Jane sao?"
Thật sự thì lần chạm mặt ở đại sảnh của khách sạn ở Tam Á, từ trong lời nói của anh cô đã nghe ra được chút hàm ý như vậy.
Tần Viễn cau mày, có chút không dám tin mà hí mắt xem kỹ cô: "Tiểu Kỳ, em cứ như vậy mà tin tưởng cậu ta sao?"