Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Thi thể của bà Tần bị đưa vào nhà xác.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân vội vàng hơi lộn xộn, Cận Tử Kỳ quay đầu, chỉ thấy Tô Ngưng Tuyết với sắc mặt đầy lo lắng đi tới đây.
"Xảy ra chuyện gì? Kỳ Diễn nói con đột nhiên tắt điện thoại, sau đó điện thoại vẫn không kết nối được, nó lo lắng nên gọi điện thoại về nhà rồi lại gọi sang di động của mẹ, sau đó cảnh sát cũng gọi điện thoại tới nhà, nói con đang ở bệnh viện ..."
Kiều Nam cũng theo sát Tô Ngưng Tuyết xuất hiện, "Tử Kỳ, gọi điện thoại cho con sao không được, thế nào lại ở chỗ này?"
Điện thoại di động? Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện hai tay mình trống không, vừa rồi cô chỉ lo cùng nhân viên y sĩ lên xe, không có để ý tới túi xách cầm tay, chắc hẳn điện thoại đã rớt tại hiện trường tai nạn xe rồi.
"Rốt cuộc sao vậy? Sắc mặt con khó coi thế này?"
Tô Ngưng Tuyết sờ lên gò má lạnh buốt của Cận Tử Kỳ, trong lòng trầm xuống, càng thêm vô cùng lo lắng.
"Mẹ, mẹ của Tần Viễn chết rồi."
Tô Ngưng Tuyết sửng sốt, "Tại sao bà ấy đột nhiên lại ..."
Nói được một nửa, Tô Ngưng Tuyết lại không nói nữa, bởi vì bà chú ý tới vết máu bên eo trên chiếc váy trắng của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, giọng nói bình thản không có gì lạ: "Bác ấy là vì cứu sống con mà bị Phương Tình Vân đụng chết."
"Phương Tình Vân?" Kiều Nam kinh ngạc mở miệng: "Không phải cô ta đã bị nhốt tại bệnh viện tâm thần sao?"
"Cô ta trốn ra được, hơn nữa người đầu tiên nghĩ đến muốn trả thù chính là con."
Cổ họng Cận Tử Kỳ khô khốc, rốt cuộc không nói thêm lời dư thừa nào.
Trong hành lang nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tô Ngưng Tuyết ngồi xuống ở bên cạnh cô, khoác vai của cô: "Mẹ của Tần Viễn là người tốt, một khi bà ấy đã lựa chọn dùng tánh mạng của mình cứu con, chứng minh con xứng đáng để bà ấy trả giá cuộc đời còn lại của mình, đừng quá khổ sở."
Có cảnh sát tới đây, cầm trong tay chính là túi xách của Cận tay của Tử Kỳ: "Cận tiểu thư đây là đồ của cô phải không?"
Cận Tử Kỳ khẽ gật đầu, cảnh sát do dự một lúc mới hỏi: "Chúng tôi nghe nói người nhà của nạn nhân cũng không ở trong nước, cô bảo mẫu kia cũng nói không làm chủ được, không biết hậu sự của bà ấy..."
"Ngài yên tâm, Tần lão Phú nhân là vì Tử Kỳ nhà chúng tôi gặp chuyện không may, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyện hậu sự thật tốt."
Cảnh sát nghe đến vậy mới yên tâm rời đi.
"Đúng rồi, đã thông báo với Tần Viễn rồi sao?" Tô Ngưng Tuyết sực nhớ ra gì đó đột nhiên hỏi Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ chớp chớp mắt xuống, hẳn là bảo mẫu đã gọi điện thoại nói cho Tần Viễn biết tin dữ này rồi.
"Nếu đã như vậy, chúng ta về nhà trước đi."
"Dạ."
Giọng nói của Cận Tử Kỳ có chút khàn khàn, lúc đứng dậy một chút sức lực trên đùi cũng không có, may mắn Tô Ngưng Tuyết kịp thời dìu đỡ, "Cẩn thận một chút." Kiều Nam thấy vậy, cũng tới đây dìu Cận Tử Kỳ, không khỏi khẽ thở dài.
Đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, mặc cho là ai đều sẽ không thể tiếp thụ được, huống hồ còn xảy ra án mạng, đối phương lại là vì mình mà chết.
Thang máy xuống đến lầu một thì mở ra, từ trong thang máy đi ra, dẫn đầu bước đi chính là Kiều Nam.
"Có lẽ hậu sự của Tần lão phu nhân không cần chúng ta làm."
Cận Tử Kỳ thuận theo ánh mắt của Kiều Nam nhìn sang, phía trước có người đàn ông dừng bước lại, chính là Tần Viễn!
Bàn tay của Tần Viễn còn cầm túi hành lý, trên mặt của anh có sự mệt mỏi tiều tụy do ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, thế nhưng lúc này còn có thêm vẻ yếu ớt và hốt hoảng, lồng ngực bởi vì thở gấp mà phập phồng lên xuống.
Bảo mẫu vốn ở dưới lầu đi tới: "Tần tiên sinh, anh đã về tới rồi, phu nhân bà ấy..."
Rõ ràng, vốn Tần Viễn có ý định tự mình về đón bà Tần sang Pháp, không ngờ anh vừa mới xuống máy bay mở ra điện thoại di động ra đợi anh lại là tin dữ mẹ anh bị tai nạn xe qua đời, tựa như sấm sét giữa trời quang đánh vào người của anh.
Tần Viễn không nhìn bảo mẫu, chỉ là nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, muốn đi tới chỗ thang máy.
Khi đi ngang qua Cận Tử Kỳ anh cũng không dừng bước lại, chỉ là vội vàng bấm thang máy, Cận Tử Kỳ chần chừ một lúc, vẫn là ôm trong lòng một phần áy náy, gọi anh một tiếng: "Tần Viễn, chuyện của bác gái tôi thật xin lỗi."
"Chuyện không phải do em, em về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây mình anh có thể xử lý."
Cửa thang máy mở ra, Tần Viễn đi vào, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn Cận Tử Kỳ, chỉ là lúc xoay người, Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mắt anh loé lên ánh nước, còn có vành mắt đã đỏ hồng.
"Xin lỗi." Cận Tử Kỳ hướng bóng lưng của Tần Viễn chất đầy áy náy mà nói một câu.
Tần Viễn giật mình, nhưng không có quay đầu, mặc cho cửa thang máy chậm rãi khép lại ở trước mặt của Cận Tử Kỳ.
——— ————
Vừa trở lại Tống Trạch, Tống Kỳ Diễn đã điện thoại vào máy của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết thấy cảm xúc của Cận Tử Kỳ vẫn chưa được ổn định, nên đem sự tình nói hết cho Tống Kỳ Diễn một cách vắn tắt, kể cả chuyện Cận Tử Kỳ bị

q5---chuong-159-chuong-1003-1528262127.6898.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK