Người giữ trẻ chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngưỡng cửa do dự bất định, Cận Tử Kỳ thấy được cô ta: "Bế Tiểu Bảo đi ngủ đi."
"Thiếu phu nhân cô ..."
"Tôi không sao."
Cô cười nhẹ, lại không biết lúc này hai má của mình đều đã vương đầy nước mắt.
Người giữ trẻ ôm Tống Tiểu Bảo đi một bước thì quay đầu lại hai lần mà đi ra ngoài, thầm nghĩ nhất định phải gọi điện thoại cho Tô phu nhân.
Trong phòng ngủ chỉ còn mỗi một mình Cận Tử Kỳ, ánh mắt cô chợt bừng tỉnh mà đi đến bên giường, cô cảm thấy mình nên ngủ một giấc, ngón chân lại đá trúng cái hộp, từ trong góc có một chiếc nhẫn kim cương bạch kim lăn ra.
Cận Tử Kỳ cầm chiếc nhẫn đi đến dưới ánh mặt trời, kim cương rạng rỡ nhấp nháy hào quang làm cho cô mở mắt không ra.
Cô đột nhiên xoay người, chạy đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một sợi thước dây, dọc theo chiếc nhẫn kim cương đo một vòng.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn kết quả đo đạc, đột nhiên thân thể mềm nhũn, trượt người ngồi bệt dưới đất.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn đá Ruby trên ngón áp út của mình, đáy lòng của cô dâng trào một loại cảm xúc gọi là tâm tình kích động, cô che miệng, vui mừng quá mà ứa nước mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra từ trong hốc mắt: "Không phải anh ấy, không phải anh ấy ..."
——————
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Hàn Mẫn Tranh ngồi ở bên giường, trong tay cầm quyển «Tập truyện ngắn» ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái nằm yên lặng trên giường.
"Anh vừa mới xem một tiểu thuyết, trong đó nam chính bởi vì danh lợi mới tiếp cận nữ chính, nhưng nữ chính lại vì anh ta mà từ bỏ rất nhiều thứ cũng như làm rất nhiều việc cho anh ta, cuối cùng nữ chính bị bệnh ung thư, vào lúc này, nam chính đã đạt được những thứ anh ta muốn, anh ta có ý định công thành lui thân, nhưng nữ chính vẫn còn ngồi ở trên xe lăn cầm áo cưới đợi anh ta..."
Lòng ngón tay của anh ta lướt qua gò má Ngu Thanh Kiều đã ngày càng gầy gò, nhẹ nhàng nỉ non: "Thanh Kiều, em đoán kết cục thử xem."
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Hàn Mẫn Tranh đứng dậy nhận điện thoại, đi đến phía trước cửa sổ: "Chủ tịch."
"Mẫn Tranh, tôi có thể tin tưởng anh không?" Một giọng nữ hơi có vẻ trầm khàn vang lên ở đầu kia điện thoại.
Dáng người Hàn Mẫn Tranh cao gầy, đứng ở cửa sổ, trong phòng có một chiếc đèn để bàn, ánh sáng yếu ớt ẩn ẩn xa xa âm thầm in lên một bên mặt nghiêng.
Anh ta ngước đầu, nhìn một đàn chim nhạn bay ngang qua ngoài cửa sổ.
"Ngài nói đi, chủ tịch."
——— ———————
"Thiếu phu nhân thế nào? Tôi nghe nói chiều nay cô ấy không có đến công ty."
Tô Ngưng Tuyết đặt cặp công văn ở trên ghế sofa, xoa huyệt thái dương ngồi xuống, hỏi người làm nữ tình hình của Cận Tử Kỳ.
"Thiếu phu nhân hẳn là ở trong phòng ngủ, sau khi Doãn tiên sinh rời đi cô ấy cũng không bước ra khỏi phòng một bước."
Tô Ngưng Tuyết gật đầu, bảo người làm nữ lui ra: "Đi chuẩn bị bữa tối đi, tôi qua xem thiếu phu nhân một chút."
Đến lúc Tô Ngưng Tuyết mở cửa phòng ngủ chính ra, kéo rèm cửa bên trong, một mảnh u tối, căn bản không có bóng người.
"Tiểu Kỳ?" Tô Ngưng Tuyết quan sát chung quanh một lượt, lại mở cửa phòng tắm ra: "Tiểu Kỳ, con có ở bên trong không?"
Nhưng, đáp lại bà chỉ có bầu không khí yên tĩnh.
Một chuỗi cảm giác không rõ từ đáy lòng Tô Ngưng Tuyết bay lên, bà vội vã xuống lầu.
"Không phải nói thiếu phu nhân ở trong phòng sao?"
Các người giúp việc ở trong